Hành vi phỉ báng người khác trên mạng của Phó Lâm Hâm đã cấu thành tội. Cậu ta còn đe dọa tính mạng ckủa Tư Vũ bằng những lời bạo lực trước tòa, nhưng chưa đủ tuổi thành niên nên không bị xử phạt hình sự, mà sẽ vào trại cải tạo thiếu nciên.
Đào Hinh Nhiễm chỉ bị người giám hộ quản thúc nghiêm khắc nhưng vẫn bị kết án, không thể thi vào trường trung học trọng ađiểm. Chỉ trong một đêm, tất cả các cổ đông đều bị xóa tên khỏi công ty.
Những cổ đông đó vốn dĩ chỉ là thủ thuật che mắt được bố trí để phân tán quyền lợi.
Sau khi Tư Quảng ra lệnh, bọn họ đều ngoan ngoãn rời đi. Vương Phong, tổng điểm 556 đứng thứ tư trong lớp, ngữ văn 136 điểm, tiếng Anh 142 điểm, lý hóa 123 điểm, giáo dục công dân 25 điểm. Tôn Mục Sâm, tổng điểm 560 đứng thứ ba trong lớp, ngữ văn 141 điểm… Cố Tuyển Diên tổng điểm 581, đứng thứ hai trong lớp, ngữ văn 146 điểm…”
Khi nghe thấy điểm số của mình đứng thứ hai trong lớp, vẻ mặt của Cố Tuyển Diên hơi thay đổi.
Cậu không phải là người đứng thứ nhất. Tương lai của cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Sau khi biết kết quả của phiên tòa, cô ta nằm bệt trên mặt đất, gào khóc nức nở.
Cô ta chỉ đăng lại những gì người khác nói, chuyện này không liên quan đến cô ta. “Thật ghê gớm, chỉ vì những lời bàn tán trên mạng mà thẳng tay hủy hoại Đào Hinh Nhiễm.”
“Không ghê gớm sao được, cậu ấy là thiên kim của nhà họ Tư ở thành phố Thân mà.”
“Là thiên kim thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Chỉ có cậu ấy mới làm được những chuyện như hủy hoại tương lai của người khác.” “Quay cóp bài rồi!”
Cả lớp 9A2 đều nghi ngờ.
Điều này cũng xảy ra ở 9A1. Hàn Mục Lẫm ném đầu mẩu thuốc lá, xua khói thuốc xung quanh: “Đi ăn cơm nhé?”
Cô đứng lùi lại vài bước: “Anh nấu à?”
“Anh đây đang có việc gấp cần giải quyết, khi nào xong sẽ nấu cho nhóc, hôm nay ăn tạm cơm ngoài hàng.” Phó Nguyên Ngọc vừa bước vào công ty đã cảm thấy khác thường, khi đi vào phòng họp, bà chỉ thấy một mình Khương Thỉ.
“Những người khác đâu?”
Ông ta ngồi ở ghế chính, xoay ghế sang ra hiệu cho thư ký ở bên cạnh ném một tập tài liệu lên bàn. Bà vẫn có quyền quản lý công ty.
Khương Thỉ cười mỉa: “Kể từ giây phút bà bước vào đây thì đã không phải là cổ đông lớn thứ hai nữa rồi.”
Lúc này, có người mở cửa bước vào với bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay, đặt trước mặt Phó Nguyên Ngọc. Trương Liên Hỉ lau mồ hôi nói: “Cô Tư, hai người này vẫn chưa thành niên, cho nên…”
Kết quả chỉ được như vậy thôi.
“Không sao, tôi rất hài lòng.” Thư ký hét lên, hai mắt trợn ngược rồi ngất ngay tại chỗ.
Chân Phó Nguyên Ngọc mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế.
Chuyện…chuyện này là thế nào? Cố Tuyển Diên rất tự tin với lần thi thử thứ hai của mình nên không hề lo lắng.
Tổng điểm lần này là 615 điểm, những người được 550 điểm trở lên đều là học sinh xuất sắc.
Tiết Băng Lợi đọc theo thứ tự từ dưới lên. “Kỳ thi thử lần hai này, các em đều làm bài rất tốt.”
Mọi người đều nóng lòng muốn biết điểm thi của mình.
Điểm thi không được công bố trước trường, chỉ có giáo viên chủ nhiệm công bố thứ hạng trong lớp. “Tư Vũ tổng điểm 613, đứng đầu lớp, đứng đầu toàn khối, ngữ văn 148 điểm, toán 150 điểm…”
Tiết Băng Lợi cũng cảm thấy ngỡ ngàng chứ đừng nói đến các học sinh nghe đọc điểm.
Cả lớp lập tức xôn xao. “Sao có thể như vậy được, sao Tư Vũ có thể đứng đầu lớp, đứng đầu toàn khối chứ.”
“Có phải đã chấm sai không?”
“Hết sức nghi ngờ có điều gian dối ở đây” ***
Công ty Vân Diệu.
Khương Thỉ nhận được chỉ thị thu hồi toàn bộ cổ phần của các cổ đông. Chuyện Tư Vũ kiện Đào Hinh Nhiễm và Phó Lâm Hâm đã lan truyền khắp trong trường.
Bởi vậy, Đào Hinh Nhiễm không dám đi học.
Mọi người nhìn vào chỗ ngồi trống của cô ta, rồi quay sang nhìn Tư Vũ vẫn dửng dưng như không. Ngay cả một người có hiểu biết sâu rộng như Khương Thỉ cũng không khỏi khiếp vía trước cảnh tượng đáng sợ ấy.
Những người khác đều không dám đến gần Phó Nguyên Ngọc.
Phòng họp yên tĩnh lạ thường. Phó Nguyên Ngọc cau mày khi nhìn thấy thông tin ông ta nắm giữ 54% cổ phần.
Trong lòng bà hơi bất an nhưng nhanh chóng ổn định lại.
“Cho dù như vậy thì tôi vẫn là cổ đông lớn thứ hai của Vân Diệu.” Khương Thỉ tái mặt, chợt liếc nhìn Phó Nguyên Ngọc.
Vừa rồi sau khi chạm vào bà, hai người đó mới trở nên như vậy.
*** Tư Vũ vẫn đứng yên.
Hàn Mục Lẫm đành phải tiếp tục vung tay phẩy khói thuốc: “Ghét thế cơ à?”
Cô gật đầu. Mọi người đều ngây ra như phỗng khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này.
Hai người đàn ông cao hơn một mét tám co giật không ngừng, sau đó thân thể teo lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng trở thành một bộ da khô.
“Á!” Khương Thỉ đe dọa bà một cách trắng trợn.
Phó Nguyên Ngọc nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi không ký, ông định giết tôi chắc.”
Ông ta thản nhiên nói: “Nếu bà muốn thì tôi cũng không ngại ra tay ngay tại đây. Dù sao đối với chúng tôi, muốn che giấu những dấu vết này là một việc khá dễ dàng.” “Giết người là phạm pháp.”
Chỉ cần có thể xóa sạch mọi dấu vết thì sẽ không thể cấu thành tội.”
Ông ta nheo mắt lại, giơ tay ra hiệu cho những người ở phía sau. “Lần sau, anh đây sẽ cai thuốc, lên xe đi.”
Lúc này, cô mới lên xe.
Anh mỉm cười lắc đầu. Phó Nguyên Ngọc thót tim, tuy nhiên, người phía sau vừa chạm vào, bà liền tức giận gạt phăng ra: “Đừng động vào tôi.”
Khi bà đang định lên tiếng lần nữa thì nhận thấy vẻ mặt khác thường của Khương Thỉ.
Phó Nguyên Ngọc quay người lại, nhìn thấy hai gã đàn ông đang ôm lấy cổ mình với vẻ mặt đau đớn, cơ thể co giật một cách bất thường, hình như thân thể đang trở nên khô quắt. Mặt bà chợt biến sắc khi nhìn thấy những người trông khá bặm trợn đang đứng đằng sau.
Khương Thỉ đang ép bà chuyển nhượng cổ phần.
Một người phụ nữ trói gà không chặt như bà làm sao có thể địch lại bọn họ. “Cứ bảo đầu óc cậu ấy có vấn đề, vậy mà toàn làm những chuyện chấn động.”
“Một trong những bị cáo là anh họ của cậu ấy đấy, đây có được coi là đứng trước chính nghĩa, không kể tình thân không?”
“Có cô em họ thế này, lúc đi ngủ tớ cũng không dám nhắm mắt.” Bà hiểu rõ rằng nhà họ Tư không phải một gia tộc đơn giản.
Đừng nói là người nhà họ Tư, bà thậm chí còn không phải đối thủ của một người đàn ông bình thường.
“Phó Nguyên Ngọc, bà là một người phụ nữ thông minh, lần này có thể bình an đi ra ngoài hay không thì phải xem thái độ của bà đấy..” Vậy người đứng thứ nhất là ai?
Vừa rồi còn ai vẫn chưa được đọc tên.
Cậu cảm thấy rất khó hiểu khi mình chỉ đứng thứ hai. Hủy hoại tiền đồ của người khác sảng khoái hơn giết họ nhiều.
Trương Liên Hỉ cười gượng: “Cô Tư, tôi đi trước nhé.”
Tư Vũ gật đầu, đi ra ngoài. Chu Tiêu đứng thứ ba lớp nhưng khi giáo viên chủ nhiệm tuyên bố người đứng đầu toàn khối, cả lớp đều ồn ào chất vấn.
Cô ta không hiểu.
Trong kỳ thi tháng, Tư Vũ đứng thứ nhất đã đành, sao ngay cả thi thử lần hai mà cô cũng dám ngang nhiên giở trò gian lận như thế, quả nhiên là đồ ngốc.
Trước những nghi ngờ của học sinh, chủ nhiệm lớp 9A1 sầm mặt giải thích rằng các giáo viên đã rọc phách trước khi chấm bài.
“Thưa thầy, Tư Vũ lớp 9A2 là đứa đầu óc chậm phát triển, trước đây chỉ được mười mấy điểm, vậy mà bây giờ đột nhiên lại tiến bộ thần tốc, ai mà tin được đây là điểm thật của cậu ấy chứ.”
Đúng vậy, chúng em không tin đây là điểm thật.”