Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 45: Nếu họ không phục thì bảo họ chiến đấu đi



Giấc mộng đẹp của Lôi Tương Giang đã bị gián đoạn khi nghe được tin tức do Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ mang về.

Ông ta bàng hoàn1g đến mức nhất thời không nói nên lời.

Thấy vậy, Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ cũng cảm thấy hoang mang. Tôn Mục Sâm khẽ lắc đầu khi Cố Tuyển Diên điên cuồng tính toán lại các câu hỏi.

Cậu ta ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía Tư Vũ.

Tôn Mục Sâm lại nói: “Cậu muốn biết cậu ấy đã giải những câu này như thế nào thì để tớ đi hỏi cho.”
Ngụy Nguyên lấy từ trong túi ra một trăm tệ và nói: “Em tự đi ăn đi.”

Nụ cười của cô gái lập tức trở nên cứng đờ: “Anh ơi, anh ghét em đến thế sao?”

“Không, anh còn phải ăn cơm cùng bạn của mình.” Cậu ta nói với vẻ mặt từ chối.
Cô cầm rìu cứu hỏa đứng trước cửa hàng, chuẩn bị đập vào cửa kính.

Bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.

“Cậu làm thế là sẽ bị mời lên đồn cảnh sát uống trà đấy.” Giọng nói của Ngụy Nguyên vang lên trên đỉnh đầu.
“Ông ơi, chẳng l2ẽ ông chưa từng nghe nói đến thuật ngữ kết giới à?”

“Không...” Lôi Tương Giang bừng tỉnh khỏi nỗi khiếp sợ: “Ông còn tưởng rằng c7ái gọi là kết giới chỉ là tin đồn, không ngờ rằng lại thật sự gặp phải. Hai người chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm chứ?”

Lôi K7hải Thiên trả lời chắc nịch: “Thật một trăm phần trăm.”
“Ngoài Cố Tuyển Diên của lớp 9A2 ra, còn ai dám đứng nhất khối nữa? Chỉ có Tư Vũ to gan dám vượt mặt cậu ấy. Hành vi gian lận thi cử nghiêm trọng như vậy, nó không sợ bị phát hiện sẽ bị đuổi học ư?”

“Có lẽ cậu ấy thật sự có tài thì sao, chúng ta còn chưa biết rõ chuyện là thế nào, đừng vội kết luận.” Chu Tiêu cười nói.

“Ngoại trừ chép bài ra, Tư Vũ làm sao có thể tự mình làm bài được? Đừng nói chuyện cười chứ, cho dù trên trời có đổ mưa đỏ thì nó cũng không làm được bài đâu. Theo tớ thì trong kỳ thi lần sau cứ để nó ngồi thi một mình trong phòng gắn camera ba trăm sáu mươi độ không góc chết, giám sát mọi hành động nhỏ của nó.”
Lôi Khải Thiên nhắc nhở Lôi Tương Giang chuyện trước đó ông ta đã bảo mình bí mật điều tra hành động của nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ.

Lôi Tương Giang cau mày.

Bố của ông ta thật sự là một vấn đề nan giải.
Nói đoạn, cậu ta cầm lấy bài thi, đi đến chỗ Tư Vũ: “Tư Vũ, cho tôi hỏi cậu đã giải những bài toán này như thế nào?”

Cứ tưởng rằng cô sẽ lạnh lùng từ chối, nhưng cô lại cầm lấy bài thi, cầm bút lên viết vài công thức.

Sau khi viết hết cả trang giấy, một số câu hỏi đã được giải quyết.
Tư Vũ rời đi.

Ngụy Nguyên để cái rìu lại chỗ cũ rồi đi theo sau cô: “Cậu ăn trưa chưa?”

Cô lắc đầu.
Sắc mặt Lôi Khải Thiên càng thêm khó coi.

Tuy nhiên, Lôi Bảo Tuệ lại nói với giọng khinh thường: “Bọn họ chỉ là đội dọn dẹp mà thôi, nhà họ Lôi chúng ta không cần phải sợ bọn họ.”

Lôi Tương Giang nhìn cháu gái mình, ôn tồn nói: “Đừng coi thường bọn họ. Trên đời này, có rất nhiều lực lượng hùng mạnh không tài nào địch nổi mà nhà họ Lôi chúng ta không hay biết. Nếu cháu cứ suy nghĩ như vậy thì một nào đó sẽ phải chịu thiệt lớn đấy.”
“Ông ơi, nếu ông mà đi thì nhà họ Lôi ở đây…”

“Bố cháu sẽ thay ông quán xuyến nhà họ Lôi.” Ông ta chỉ rời đi vài ngày, nhà họ Lôi còn chưa đến mức hỗn loạn được.

“Ý của Bảo Tuệ là nếu anh rời đi, bố sẽ biết chuyện này đấy.”
Tôn Mục Sâm liếc xéo một cái rồi nói với Cố Tuyển Diên: “Diên ơi, cậu có nghĩ rằng Tư Vũ thật sự đã gian lận để đứng đầu trong kỳ thi này không?”

Cố Tuyển Diên đang xem lại những câu hỏi mà mình đã làm sai. Không có lý gì mà Tư Vũ làm được còn cậu lại không làm được.

“Diên à!”
“Đó không phải là người máy sao?”

“Chưa biết chừng người làm bài thi ngày hôm đó chính là người máy bọc da người đấy. Dù sao trên thị trường cũng đã có công nghệ này rồi.”

“Cậu càng nói càng thái quá.”
Sắc mặt cậu liên tục thay đổi khi xem bài giải của Tư Vũ, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

***

Tư Vũ lại đến cửa hàng tồi tàn kia, nhưng đã hai ngày nay, ông già không mở cửa.
“Bên ngoài điện thờ đó có một lớp kết giới bảo vệ như thế mà hai nhà kia không để lộ ra động tĩnh gì, ngược lại còn che giấu rất kỹ.”

“Vậy huyện Tung Sơn…” Lôi Khải Thiên không muốn Lôi Tương Giang đi đến đó.

Trong miếu thờ cất giấu thứ gì đó, cho nên nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ nhất định sẽ phái người đi thăm dò lần nữa.
“Vâng, cháu hiểu rồi ạ.” Lôi Bảo Tuệ cúi đầu đáp.

“Mấy ngày tới, hai ông cháu năng đến hai nhà đó để thăm dò tin tức đi.”

***
Ngụy Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhiều món như vậy mà cậu chỉ gọi một suất cơm chiên thôi à? Tiểu Vũ, không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi đâu.”

Tư Vũ chỉ về phía cửa mà không ngẩng đầu lên.

Ngụy Nguyên quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái từ ngoài cửa bước vào với sắc mặt hơi khó chịu.
“Những thứ ông ấy bán thật kỳ quái. Cậu muốn mua gì? Có khi tôi lại giúp được đấy.”

“Anh có dược liệu không?”

“Không.”
Nhìn xem, khí thế này còn oai hơn cả người làm hiệu trưởng là ông ta.

“Bây giờ cả khối đều nghi ngờ em đã gian lận. Để làm rõ…”

“Em đã đứng nhất trong kỳ thi, tại sao còn phải làm rõ? Chẳng lẽ không cho phép em được đứng đầu kỳ thi à?”
Sau đó, Lôi Bảo Tuệ thuật lại tình hình lúc đó.

Nghe xong, Lôi Tư2ơng Giang xác nhận đây đúng là kết giới.

Ông ta nghiêm mặt, đưa ra quyết định: “Hai ngày nữa, tôi sẽ đi cùng hai ông cháu đến huy0ện Tung Sơn một chuyến.”
Tư Vũ buông rìu ra, quay người lại nhìn nam sinh trước mặt: “Ông ấy đâu?”

“Cả nhà chúng tôi đều đang tìm kiếm ông ấy, nhưng không biết vì lý do gì mà ông ấy lại biến mất. À phải rồi, cậu đang tìm ông ấy có chuyện gì vậy?”

“Mua đồ.”
“Không có lý do gì cả, em muốn thi thì thi thôi.”

Hiệu trưởng cạn lời.

“Thầy còn có chuyện gì nữa không ạ?”
“Tôi biết một quán ăn ngon lắm, đi thôi.”

Ngụy Nguyên vừa đưa tay ra thì cô đã đi thẳng về phía trước.

Sau khi ngồi vào bàn, Tư Vũ gọi một đĩa cơm chiên vàng ruộm.
Vừa nhìn thấy cậu, cô ta liền cười tít mắt và chạy tới: “Anh ơi, anh đang ăn cơm với bạn à.”

“Ừ.”

“Em vẫn chưa ăn gì, em có thể ngồi cùng bàn với anh chị được không…”
Lại là những người đó.

“Bọn họ đã nói gì.”

Lôi Tương Giang kể lại những gì Hàn Mục Lẫm đã truyền đạt.
“Không phải chứ?”

Cậu ấy siêu vậy sao?”

Cố Tuyển Diên không khỏi nhìn sang, thấy cô đã ngừng viết, cậu muốn biết đáp án trên trang giấy.
Một nữ sinh khác nói: “Vốn dĩ nên làm như vậy ngay từ đầu.”

***

Khi Tư Vũ bước vào lớp, hầu hết các bạn học đều nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Tôn Mục Sâm kinh ngạc thốt lên: “Cậu giải bài giỏi thật đấy.”

Tư Vũ thưởng cho cậu ta một ánh nhìn hờ hững.

Tôn Mục Sâm mỉm cười, cầm bài giải đến cho Cố Tuyển Diên: “Cậu xem đi này!”
Câu hỏi này khiến hiệu trưởng không biết phải trả lời thế nào.

“Không phải là không cho em đứng thứ nhất, chỉ là điểm số lúc trước của em rất kém, bây giờ đột nhiên tiến bộ vượt bậc như này, mọi người đều không quen.”

“Không quen thì bắt em phải giải thích rõ ràng sao? Bọn họ đều là những đứa trẻ chưa lớn chắc?”
Song, Tư Vũ vẫn thản nhiên bước đi mà chẳng nói chẳng rằng.

“Chu Tiêu, sao cậu lại chúc mừng nó? Có khi là cô chủ nhiệm lớp 9A2 cố ý sửa bài cho nó, để nó đạt điểm tối đa đấy.”

“Đúng vậy, chủ nhiệm lớp 9A2 dám dùng mọi cách để kéo điểm số đì đẹt của lớp mình lên lắm.”
Tư Vũ đi ngang qua họ, đi về phía phòng học của mình.

Mặc dù cậu đứng đầu toàn khối, nhưng mọi người đều nghi ngờ rằng cậu đã chép đáp án. Cậu có muốn giải thích chuyện này với mọi người không, Tư Vũ?”

Giọng điệu của cô ta như thể hoàn toàn muốn tốt cho cô.
Tôn Mục Sâm trợn tròn mắt theo dõi toàn bộ quá trình giải bài.

Các học sinh khác cũng rướn cổ nhìn sang.

“Cậu ấy thật sự giải được này.”
Nếu cả ba nhà chạm mặt nhau thì e rằng sẽ kinh động đến bố của họ.

“Tạm thời không đi nữa.” Lôi Tương Giang liếc nhìn họ, nói: “Sau khi hai người đến huyện Tung Sơn, đội dọn dẹp đã sai người đưa thẻ vàng đến đây.”

Sắc mặt Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ đều thay đổi khi nghe thấy điều này.
Tư Vũ im lặng nhìn cô ta.

“Tư Vũ, chúc mừng cậu lần này đã xếp thứ nhất toàn khối nhé.”

Lời chúc mừng của cô ta giống như đang mỉa mai.
Lúc này, người đứng đầu kỳ thi tháng là Tư Vũ lại không vui lắm.

Hiệu trưởng Hách không hề nghi ngờ cô.

Tư Vũ bất ngờ xếp thứ nhất trong kỳ thi tháng, người khác luôn hoài nghi và muốn hỏi rõ nguyên nhân chuyện này.
Hiệu trưởng lại nghẹn họng.

“Nếu họ không phục thì bảo họ đến chiến đấu đi.”

Cuối cùng hiệu trưởng mệt mỏi tiễn cô ra ngoài.
Cô gái mỉm cười khéo léo: “Vâng, vậy hôm khác chúng ta cùng đi ăn nhé. Em tên là Tư Vũ phải không? Chị học lớp 10, lớn hơn em một tuổi, sau này gặp nhau cứ gọi chị là chị nhé.”

Cô ta để lại những lời tự cho là thân thiện rồi rời đi.

Ngụy Nguyên bối rối giải thích: “Đó là em gái nuôi của tôi, không cần phải để ý đến nó.”

Tư Vũ đột nhiên đặt chiếc bát trong tay xuống, kéo cổ tay cậu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.