Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 114: Bệnh rất nặng



“Tư Vũ!”

Nguyễn Như Cẩn liền đứng dậy, tươi cười niềm nở. Trình Không giơ khẩu súng trong tay, ra hiệu cho Tư Vũ đi ra ngoài.

Tư Vũ bất thình lình giơ tay ra.
Chiếc giá treo chai truyền dịch quét về phía Trình Không, cả người lẫn súng đều đập mạnh vào tường.

Nguyễn Như Cẩn hoảng hốt kêu lên: “Mình ơi!”
Tư Chính nắm tay vợ mình, nói với Tạ Chung: “Tiểu Vũ nói ra ngoài nửa tiếng sẽ về, thì chắc chắn sẽ giữ lời. Chúng ta đợi thêm một lát nữa.”

“Tư Chính, trước khi chúng ta ra ngoài, gia chủ đã đặc biệt căn dặn rằng hôm nay nhất định phải đón được người trở về nhà họ Tư.”
***

Tạ Chung đã ngồi chờ nửa tiếng, uống mấy tách trà rồi mà Tư Vũ vẫn chưa trở về.
Tư Vũ bị điên.

Vậy mà cô lại dám dùng vũ lực trong bệnh viện, thật khủng khiếp.
Tư Vũ điềm nhiên rời khỏi bệnh viện qua cổng sau như chốn không người.

Khi bác sĩ đến nơi, đôi vợ chồng điên khùng chỉ ra ngoài, luôn miệng la hét hung thủ đã trốn thoát, còn nói rằng một cô gái đã đánh họ đến mức thê thảm như này.
Trình Không liền bóp cò.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch.”
Bác sĩ trưởng khoa nói: “Khi nào họ trở lại bình thường thì sẽ để họ ra. Dù sao họ cũng đóng thừa tiền viện phí, thuê một hộ lý đến chăm sóc con trai họ.”

Bác sĩ bên cạnh liền gật đầu đồng ý.
Ông ta đã nghe vợ mình kể chuyện muốn kết thông gia với Phóa Nguyên Ngọc, bây giờ, nhìn thấy Tư Vũ liền vô thức coi cô là con dâu tương lai của nhà mình.

“Mau vào đây cháu.” Nguyễn Như Cẩn cũng nhiệt tình mời cô vào phòng.
Đúng lúc này, chính chủ đã trở lại.

Tư Vũ bước vào cổng, nhìn thấy những vệ sĩ đang canh gác bên ngoài với vẻ mặt lạnh tanh.
Chuyện đó là không thể nào.

Nếu bọn họ thật sự đã hành động thì tình hình không thể im ắng như vậy.
Đêm qua, Nguyễn Như Cẩn đã gọi điện cho Phó Nguyên Ngọc để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra, còn bị bà mắng là đùa ác.

Bà ta cứ tưởng rằng lính đánh thuê đã cầm tiền nhưng không làm việc, đến khi liên lạc với người am hiểu công nghệ máy móc kia thì mới phát hiện số điện thoại của mình đã bị chặn.
Trình Không đột nhiên lao tới, nhặt khẩu súng lên, chĩa thẳng vào Tư Vũ.

Tình thế lập tức thay đổi.
Lúc đó, sắc mặt Trình Không xấu xí chưa từng có.

Đúng là tiền mất tật mang.
Tư Vũ bước vào, sau đó đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng yên nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Hai vợ chồng Trình Không đều cảm thấy chột dạ, họ thật sự không ngờ rằng Tư Vũ vẫn có thể sống sót trong tình huống đó.
Tư Duệ đã nhìn thấy tất cả, vẻ mặt thờ ơ pha chút khinh thường, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đồ thiểu năng ấy nghe nói họ tới nên sợ hãi trốn đi rồi.

Ngay cả ông bố nuôi rẻ tiền của cậu ta cũng vậy, chỉ vì một người phụ nữ mà chẳng có chính kiến gì cả.
“Làm phiền phu nhân gọi điện cho cô Tư Vũ, thúc giục cô ấy. Chúng tôi có thể đợi ở đây, nhưng gia chủ thì không đợi được đâu.”

Ông ta mang Tư Vệ Bình ra để gây áp lực với Tư Chính, cũng là gây áp lực cho Phó Nguyễn Ngọc.
Sau đó, bà ta bị đánh mạnh vào đầu, ngã xuống đất, tầm nhìn biến thành màu đen nhưng không ngất đi, chỉ là trên đầu máu chảy đầm đìa.

Bà ta sợ chết khiếp, cả người run bần bật.
Cố Thác đi ngang qua, nghe rõ hai từ “Tư Vũ”.

Ông ta khựng lại, cau mày nghĩ thầm, may là con trai mình đã tốt nghiệp trường cấp hai Tung Sơn, sau này sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với một nữ sinh như vậy nữa.
***

Năm phút sau.
Bệnh viện lập tức cử người tới.

Bác sĩ trưởng khoa chỉ vào hai vợ chồng Trình Không và nói: “Đưa họ đến bệnh viện bên cạnh.”
Sắc mặt Trình Không trở nên u ám: “Cô bé, cháu nghĩ cháu có thể thoát ra ngoài sau khi làm chuyện đó sao?”

“Cứ thử xem.”
Bệnh viện bên cạnh là một bệnh viện tâm thần nhỏ.

Lúc bị kéo đi, hai người vẫn còn la hét rằng một cô bé đã đánh họ bị thương nặng.
Bệnh viện lập tức kiểm tra camera giám sát nhưng không phát hiện gì.

Hai vợ chồng Trình Không hét lên rằng đó là một cô gái tên Tư Vũ.
Lính đánh thuê gì chứ, dặt một lũ lừa đảo.

Song, cũng may là bọn họ cầm tiền nhưng không hoàn thành nhiệm vụ. Nếu bọn họ giết chết Tư Vũ thì sau này con trai ông ta biết đi đâu tìm vợ?
Tư Vũ xoay người, ba chân của chiếc giá giữ chặt lấy cổ bà ta, khiến bà ta sợ hãi đến mức mặt cắt không còn hột máu, sắp tè ra quần đến nơi.

“Đừng giết tôi… Tôi và mẹ cháu là bạn học cũ, cháu làm thế này là phạm pháp đấy.”
Tư Chính nhíu mày.

Thấy chồng mình còn muốn nói gì đó, Phó Nguyên Ngọc bèn kéo tay áo ông và lắc đầu.
Cô là người nhà họ Tư, một gia tộc lớn với căn cơ vững chắc đấy.

Nếu có thể bám vào một gia tộc lớn như vậy, nhà họ Trình cũng sẽ được thơm lây.
“Hôm nay nếu cô đánh chết chúng tôi thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù…” Trình Không lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cảnh sát thì bàn tay cầm điện thoại bị đè xuống sàn.

Á!” Ông ta đau đớn kêu lên thảm thiết.
Cả hai đều giật mình khi nhìn thấy khẩu súng, trong lòng tự hỏi sao cô lại mang thứ này đến đây?

Không đúng, chẳng lẽ nhóm lính đánh thuê đã ra tay?
Sau khi họ kiểm tra một lần nữa vẫn không thấy bóng dáng của cô gái đó, chỉ thấy hai người này kêu gào như điên, mọi người không khỏi lắc đầu, nghĩ bụng nếu cảm thấy xấu hổ thì tại sao lại còn đánh nhau.

Vợ chồng đánh nhau đã đành, còn đổ lỗi cho một cô bé, như thế mà cũng được à?
Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

Nụ cười trên môi hai vợ chồng Nguyễn Như Cẩn bỗng trở nên sượng trân.
Bác sĩ trưởng khoa lắc đầu nói: “Bệnh nặng quá.”

Bác sĩ ở bên cạnh nói: “Có lẽ là không chịu nổi cú sốc tinh thần khi thấy con trai họ vẫn nằm trên giường bệnh.”
Nguyễn Như Cẩn sầm mặt, vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cháu… cháu có ý gì? Cháu mang thứ này đến đây để giải quyết chúng tôi ư? Cháu có biết làm vậy là trái pháp luật không?”

“Tôi muốn giải quyết hai ông bà đấy.”
Nguyễn Như Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ, mau cút ra khỏi đây cho tôi!”
Tư Chính không nói gì nữa mà kéo bà lại ngồi xuống.

Hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, tuy có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể nói ra, đành phải chịu đựng, đợi đến khi chỉ có hai người với nhau.
Tư Vũ lặng lẽ nhìn thẳng vào họ, ánh mắt rất bình thản nhưnkg không hiểu sao khiến người ta cảm thấy căng thẳng, như thể đang bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Trình Không cũng đứng lên nói: “Chcáu là Tư Vũ à! Mau vào đây, cháu đến thăm Tiểu Tụng phải không?”
Cậu ta cực kỳ coi thường tác phong làm việc của Tư Chính, chỉ biết rụt đầu rụt cổ, chuyện gì cũng đặt cảm xúc lên hàng đầu.

Sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Tư, việc Tư Chính còn sống đến tận bây giờ quả là một kỳ tích.
Phó Nguyên Ngọc từng kể rằng con gái của mình bị bệnh.

Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được bệnh mà Phó Nguyên Ngọc nói là gì.
Trình Không càng nghĩ càng mừng thầm và nở nụ cười rạng rỡ hơn với Tư Vũ, thậm chí còn có chút nịnh nọt.

Những người đó là do ông bà thuê.”
Ít nhất sau khi có người chết, dư luận sẽ xôn xao chấn động, nhưng trong nước vẫn rất yên bình.

“Cho hai người sống thêm một đêm đã là nể tình lắm rồi. Muốn tự mình giải quyết hay là để tôi ra tay đây?” Tư Vũ hếch cằm hỏi.
Cô bước vào, đối mặt với người ngồi bên trong.

“Tiểu Vũ.” Phó Nguyên Ngọc vội vàng đứng dậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.