Khương Ngũ Giáng đứng trước đài quan sát, lắng nghe người bên cạnh báo cáo.
Người đàn ông đang theo 1dõi mọi động tĩnh của huyện Tung Sơn thấp giọng nói: “Cậu Bảy, tin tức từ huyện Tung Sơn đột nhiên gián đoạn, chúng tôi đã điều2 tra được một vài việc. Là nhà họ Lư và nhà họ Ngụy đã nhúng tay vào, người của chúng ta chắc hẳn cũng đã đi đời nhà ma.”
<7br>Đệ Ngũ Giáng nheo mắt lạnh lùng nói: “Nhà họ Ngụy còn chưa có năng lực đó, cùng lắm là nhà họ Lư đã ra tay thôi.” “Cô bé đó đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Sao lại để cô bé ấy đi mất? Những loại thuốc này ngang với thuốc tiên, sao có thể miễn phí được cơ chứ...” Lúc này, Lư Bách Phương không có tâm trạng để tiếp đón Tư Vũ mà ra hiệu cho cô đứng sang một bên.
Cô nhìn chiếc hộp trong tay bà ta, lạnh nhạt nói: “Nếu bà muốn hại chết ông cụ thì cứ cho ông ấy dùng trùng vãng sinh đi.”
Lư Bách Phương cả kinh: “Sao cháu biết đây là trùng vãng sinh?” “Không ngờ cậu lại đỉnh như thế. Cậu là nhân vật bí ẩn siêu phàm trong truyền thuyết phải không?”
“Không, tôi là đồ ăn hại.”
Ngụy Nguyên ngơ người. “Bố, cô bé đã cứu mạng bố đấy. Chẳng qua là vài vị thuốc thôi mà.”
“Con thì biết cái gì?” Ông cụ Lư đang xót của, đứt từng khúc ruột.
Lư Bách Phương quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thầm nghĩ cô gái này thật không đơn giản. “Cô bé…”
“Ông có thể đổi mệnh.”
Ông cụ Lư hắng giọng: “Thế thì giảm giá 50%.” “Bố cảm thấy thế nào rồi?”
Ông cụ Lư lắc đầu, nhìn Tư Vũ với ánh mắt sâu thẳm: “Cô bé, cháu lại cứu ông già này một mạng.”
“Vậy ông lấy thuốc trả ơn đi.” Ngụy Hành cũng đi tới nhìn Tư Vũ, ánh mắt của con trai ông ta rõ ràng đến mức dễ dàng nhận ra rằng cậu thích cô gái này.
“Ông họ của anh đang ở đâu?”
Cậu đến tìm ông họ của tôi à?” Mấy loại thuốc này còn đắt hơn một lô thuốc lớn, sao có thể miễn phí được?
Có điều, khi ông cụ ngẩng đầu lên lần nữa, Tư Vũ đã biến mất.
Khóe miệng ông ta khẽ giật giật. Tư Vũ gật đầu: “Hai ngày nữa tôi cần những dược liệu này. Chỉ có vài vị thuốc, cũng chẳng có gì là khó đối với ông, miễn phí nhé.”
Ông cụ Lư cạn lời.
Một mảnh giấy nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt ông ta, khi nhìn thấy tên những vị thuốc trên đó, ông cụ trợn mắt. Tư Vũ phớt lờ bà ta, cầm lấy cổ tay ông cụ Lư, vuốt cây kim bạc trong tay, có vẻ như đang dùng phương pháp đặc biệt nào đó để khử trùng, rồi châm cứu cho ông cụ. Chiếc kim bạc chui vào cổ tay ông cụ. Một cục nhỏ liền phồng lên.
“Cháu đang làm gì vậy?” Mặt Lư Bách Phương biến sắc, vội vàng tóm lấy cổ tay Tư Vũ.
“Cứu ông cụ.” “Bố!”
“Phù!” Ông cụ thở hắt ra.
Tư Vũ chụm hai ngón tay lại, ấn vào cổ tay ông ta. “Vậy em đợi anh ở ngoài trường nhé.”
“Anh sẽ đi tìm bạn trước.”
Đầu dây bên kia dịu dàng đáp “vâng”. Tư Vũ đứng trước giường nhìn ông cụ Lư đang nằm bất động trên đó.
Trông ông cụ khá kỳ lạ, giống như bị phong bế, sắc mặt hơi xấu, hơi thở yếu ớt.
“Tránh ra nào.” “Còn chuyện gì nữa không?”
Cậu bừng tỉnh, đáp: “Không, không còn chuyện gì nữa.”
Tư Vũ cầm chiếc thẻ rời đi. Lúc này điện thoại di động vang lên.
Đệ Ngũ Giáng nhìn t0in nhắn trên điện thoại, ánh mắt dịu đi.
Người đàn ông thấy vậy liền lui xuống. Chiếc kim bạc chui ra khỏi cơ thể ông cụ Lư. Tư Vũ cất kim đi, bất chợt dùng lưng hai ngón tay đánh vào trán ông ta. Sắc mặt ông cụ bỗng thay đổi, những người bên cạnh dường như nhìn thấy một làn sương mù mờ nhạt bay ra khỏi đầu ông ta.
Đến khi nhìn kỹ lần nữa thì khí sắc của ông cụ đã tốt hơn nhiều.
Sau đó, ông ta chậm rãi thở phào một hơi, khi mở mắt ra thì đã hồi phục hoàn toàn. “V7ậy hẳn là nhà họ Lư đã âm thầm xử lý người của chúng ta.”
Đệ Ngũ Giáng hờ hững nói: “Không cần phải sai người theo dõi 2nữa.”
Hôn ước đó sớm muộn cũng sẽ phải xóa bỏ. “Cháu có biết cô bé ấy là ai không?”
Bất cứ ai cũng nhận ra tình cảm của cậu dành cho Tư Vũ.
Cậu lắc đầu. Đệ Ngũ Giáng gọi cho người vừa gửi tin nhắn: “Tư Khinh à.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Bảy, tối nay anh có rảnh không? Em có thứ này muốn cho anh xem.”
Đệ Ngũ Giáng liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Anh rảnh.” “Mợ ơi, Tư Vũ chỉ muốn gặp ông một lát, cậu ấy cần mua thuốc.” Ngụy Nguyên đứng phía sau bèn lên tiếng giải thích thay cho cô.
Lư Bách Phương cau mày: “Tình trạng của ông cụ hơi…”
Bà ta nói xong, Tư Vũ đã bước vào phòng. Cô nhìn chàng thiếu niên cao lớn đứng trước mặt mình.
Ngụy Nguyên đưa chiếc thẻ trong tay cho cô: “Bố tôi bảo tôi đưa cái này cho cậu, cảm ơn cậu đã cứu ông họ của tôi.”
Tư Vũ cúi đầu liếc nhìn rồi nhận lấy: “Cảm ơn.” Ngụy Nguyên nhìn theo cô một lúc, sau đó mới gãi đầu đi vào nhà.
Lư Bách Phương đứng ở cuối hành lang đã nhìn thấy tất cả.
“Mợ.” ***
Tư Vũ ngẩng đầu nhìn chỗ ở tạm thời của nhà họ Lư ở huyện Tung Sơn.
Một ngôi nhà nhỏ rất đỗi bình thường. Hơn nữa, theo như bố bà ta nói, đây không phải là lần đầu tiên cô cứu ông cụ.
***
“Tư Vũ.” Ngụy Nguyên đuổi theo Tư Vũ. “Cô bé, tôi không…”
“Uổng công là thầy thuốc, không nhìn ra à?”
Tư Vũ lạnh lùng nói. Ngay sau đó Lư Bách Phương nhìn thấy ông cụ Lư cử động, rồi đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt đau đớn. Ngụy Nguyên liền đứng chắn trước mặt bà ta và cười xòa, nói: “Mợ ơi, cho cậu ấy vào đi ạ.”
Lư Bách Phương nhìn Ngụy Hành. Ông ta đưa chiếc hộp trong tay cho bà ta: “Đây là ‘con’ duy nhất.”
Lư Bách Phương nghiêm túc gật đầu, xoay người đi vào trong. Ông cụ Lư câm nín.
“Không cần nhiều, chỉ cần giảm giá 50% là được.”
Ông cụ không biết phải nói gì. Lầu hai.
Cửa mở ra, Lư Bách Phương lo lắng hỏi: “Đã mang tới chưa?”
Nhìn thấy Tư Vũ, bà ta thoáng ngẩn người. “Tôi muốn mua thuốc.”
Ngụy Nguyên không còn gì để nói.
*** “Giảm giá 40%.”
“Cô bé muốn bắt nạt ông già này sao?”
“Giảm giá 30%.” “Cô bé đó là người nhà họ Tư, cháu biết nhà họ Tư chứ? Hình như có tin đồn cô bé ấy bị thiểu năng trí tuệ.” Lư Bách Phương nheo mắt nói.
Ngụy Nguyên im lặng.
“Từ khi sinh ra, ở đây đã có vấn đề.” Bà ta chỉ vào huyệt Thái Dương của mình và nói tiếp: “Hôm đó, sau khi nhìn thấy cô ta ấy, mợ mới điều tra và phát hiện cô ta ấy là đồ bất tài vô dụng đã bị đuổi khỏi nhà họ Tư.”
Ngụy Nguyên không ngờ Tư Vũ lại có thân thế như vậy: “Sao cậu ấy có thể là đồ vô dụng được? Vừa nãy mợ cũng nhìn thấy rồi đấy, Tư Vũ rất siêu.” Thậm chí còn giỏi hơn cả bà ta.