Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 105: E rằng chuyến này đi dễ khó về



Kỳ thi tuyển sinh trung học chia làm hai ngày, ngoại trừ khối 12, học sinh khối 10 và khối 11 toàn trường đều được nghỉ.

Ngày thi đầuk tiên, Tư Vũ vừa ra khỏi cổng trường thi đã thấy Phó Nguyên Ngọc đứng đợi ở bên ngoài.

“Tiểu Vũ!” Xem ra bà ta không muốn cứu Ngụy Hân.

Tả Việt có phần bất đắc dĩ, dù sao Ngụy Hân cũng là con gái của Tả Văn.

“Chẳng phải đã kiểm soát được rồi ư, vẫn không đỡ à?”
“Tôn Mục Sâm, cậu đăng ký cùng trường cấp ba với cậu ấy mà, sao lại mỗi người một ngả?”

“Có lẽ điểm thi của tớ không tốt lắm, không thể bằng Cố Tuyển Diên được.” Cho nên, Tôn Mục Sâm không chắc mình có thể thi đỗ vào trường đó.

Cậu ta trả lại đồ cho Cố Tuyển Diên rồi rời đi luôn.
Tư Vũ thản nhiên nói: “Mọi người không hỏi bà Ngụy à?”

Lư Bách Phương nhíu mày: “Cháu đã biết hết mọi chuyện rồi sao?”

“Không biết.”
Tư Vũ ngó lơ cậu, nhưng cậu lại để ý đến cô nhiều hơn.

Mỗi lần gặp mặt, Chu Tiêu đều có thể nhận ra ánh mắt của cậu nhìn Tư Vũ.

“Cố Tuyển Diên.” Tôn Mục Sâm đi tới, đưa cho cậu một thứ gì đó: “Cái này của cậu cứ để mãi ở chỗ tớ, chưa có dịp trả lại cho cậu. Sau này có lẽ chúng ta sẽ mỗi người một ngả rồi.”
Gia tộc Rollin nằm ở trung tâm quảng trường.

Trong căn phòng tối tăm, một cái tát mạnh giáng vào mặt Mallory đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Lúc này, có người cầm đến một xấp tài liệu vừa nhận được đưa cho người đánh Mallory: “Gã Mallory này đúng là con trai trưởng của dòng họ Shelley ở nước M, bởi vì mê muội ma thuật nên đã từ bỏ quyền thừa kế, mấy năm qua hắn dành thời gian đi du lịch khắp nơi.”
Đi cùng bà còn có Phó Lâm cHãn.

“Chị ơi! Chị làm bài thế nào? Chị vất vả rồi, để em xách cặp cho.” Cậu vồn vã bước tới cầm cặp cho cô với vẻ nịnh nọt.

a“Làm bài rất tốt.”
Tư Vũ im lặng nhìn chằm chằm vào con búp bê màu hồng phấn trong tay Hàn Mục Lẫm.

Tại sao anh lại cho rằng cô sẽ thích những thứ màu hồng chứ?

“Lần đầu anh đây tặng quà, không được từ chối đâu đấy.” Nói đoạn, anh nhét con búp bê vào tay cô.
Phó Nguyên Ngọc cười nói: “Mẹ nói với bác Hai của con rồi, hôm nay cả nhà chúng ta ra quán ăn.”

Phó Lâm Hãn khẽ huých khuỷu tay vào người Tư Vũ, ra hiệu cho cô nhìn sang bên kia.

Phó Nguyên Ngọc cũng nhìn theo, nụ cười trên môi lập tức đông cứng khi trông thấy Phó Lâm Hâm đang đứng cách đó không xa, trừng mắt nhìn họ đầy căm hận.
“Cháu đã làm gì cô ta?”

Người có thể tìm đến cửa hàng tồi tàn này mua đồ, chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Do đó, nghi ngờ của Lư Bách Phương không phải là không có cơ sở.
“Có lẽ Ngụy Nguyên đã kể với cô bé.” Thấy vợ mình hơi gay gắt, Tả Việt vội kéo tay bà ta.

Lư Bách Phương nén giận: “Tôi xin lỗi vì những gì Tả Văn đã làm với cháu.”

“Bà ta đã bị báo ứng rồi, chỉ cần không có lần sau là được.”
Lần sau, cô sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.

Bách Phương à, tình hình của Ngụy Hân rất nguy cấp.”

Lư Bách Phương không chú ý đến Tư Vũ nữa mà quay sang nhìn ông cụ Lư và nói: “Bố ơi, tình trạng của Ngụy Hân lại trở nên nghiêm trọng rồi. Ngụy Hành đã ra mặt cầu cứu, nên bọn con cũng không còn cách nào khác.”
Chu Tiêu nhíu mày: “Tôn Mục Sâm sao vậy? Dạo trước không thấy cậu ấy đi cùng với cậu, hai người cãi nhau à?”

Cố Tuyển Diên hơi khó chịu: “Tớ đi trước đây.”

“Ơ kìa?” Chu Tiêu còn định gọi với theo, nào ngờ cậu đã nhanh chân đi mất.
Người nọ nhận lấy tài liệu, xem lướt qua một lượt.

“Gia tài kếch xù hàng tỷ thì không hưởng, lại chạy đi nghiên cứu những thứ này, đúng là đồ ngu!”

“Bây giờ phải thả hắn ra à?”
“Cảm ơn anh.”

Đi thôi, anh dẫn nhóc đi ăn mừng!”

“Chưa thi xong.”
Phó Lâm Hãn nói: “Chị, mặc kệ nó, dù bây giờ nó có làm được bài hay không cũng chẳng còn cơ hội vào trường cấp ba chính quy nữa.”

Phó Lâm Hãn thậm chí còn không buồn gọi Phó Lâm Hâm bằng “anh”.

Có người anh như vậy, cậu cũng cảm thấy buồn nôn khi gọi tiếng “anh” này.
Chu Tiêu vừa đuổi theo Cố Tuyển Diên vừa nói: “Cố Tuyển Diên, có một câu hỏi trong đề…”

Nói đến đây, cô ta nhìn theo ánh mắt của Cố Tuyển Diên thì thấy bóng dáng Tư Vũ đang vui vẻ rời đi cùng người nhà, hai tay liền siết chặt thành nắm đấm.

Cố Tuyển Diên không đếm xỉa đến cô ta.
Nói rồi, cô rời đi.

Ông cụ Lư lấy làm sửng sốt.

Lư Bách Phương cau mày, cảm thấy cô gái này hơi kỳ quặc.
Cô thừa nhận một cách nhẹ tênh.

Tả Việt đưa mắt quan sát cô gái đang đứng trước mặt mình. Một thiếu nữ vừa xinh xắn, vừa sắc sảo, càng ngắm lại càng thấy cuốn hút.

Chẳng trách Ngụy Nguyên lại thích cô.
Vì chuyện “đưa sính lễ” nên mọi người xung quanh không ai dám nhận bất cứ thứ gì từ tay anh.

Nói ra thì đây đúng là lần đầu tiên anh tặng quà cho người khác.

Tư Vũ nhận lấy, hơi ấm của lòng bàn tay anh vẫn còn sót lại trên con búp bê.
“Hôm ấy Tiểu Nguyên đưa cháu vào phòng hồi sức tích cực, sau khi cháu ra ngoài thì người đó chết. Cháu không giải thích lý do à?”

Sau khi điều tra, bà ta phát hiện hôm ấy có người đi cùng Ngụy Nguyên đến gặp Đan Thiên Diệu.

Tư Vũ lạnh nhạt đáp: “Đúng là tôi đã vào phòng đó.”
“Linh chi nghìn năm.”

Ông cụ Lư câm nín.

Băng hải thủy liên.”
Cô ta nhìn chằm chằm theo hướng Tư Vũ rời đi. Chỉ còn một ngày thi cuối cùng, nếu để cho Tư Vũ dùng mối quan hệ của gia đình vào học cùng trường với Cố Tuyển Diên, thì sau này liệu cậu có còn để mắt đến cô ta nữa không?

Nhất định không thể để Tư Vũ suôn sẻ trong ngày thi cuối cùng.

Chu Tiêu đanh mặt, lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra, bấm một dãy số: “A lô, là tôi đây. Tìm cho tôi mấy người, ngày mai trông chừng một người này cho tôi. Đúng, chỉ cần để nó đến muộn, bỏ lỡ một môn là được… Tôi sẽ trả thù lao xứng đáng.”
Hàn Mục Lẫm biết Tư Vũ hôm nay đã thi xong mấy môn, nên cố ý mua búp bê vải màu hồng phấn tới.

Hai người tình cờ gặp nhau trên đường.

“Tặng nhóc này.”
“Không sao, anh có tiền! Khao nhóc mấy lần mà chẳng được.”

“Vâng.”

Nước Y.
***

Buổi tối, Tư Vũ đứng trước cửa hàng xập xệ, ông cụ Lư đang ngâm nga hí khúc bằng giọng Bắc Kinh, khi ngẩng đầu lên trông thấy cô, liền cười tít mắt.

“Cô bé! Là cháu à! Lần này cháu lại muốn gì? Chỉ cần cháu yêu cầu, cửa hàng của tôi sẽ cung cấp cho cháu.”
“Đã vào nhà Rollin, không chết thì cũng tàn phế, tiếp tục nhốt thêm vài ngày nữa.”

“Chưa có tin tức gì của người phụ trách đống cổ vật ư?”

Người đưa tài liệu trả lời: “Có nhận được một số tin tức, nhưng họ nghi ngờ cơn sóng lớn lúc ấy có vấn đề. Gia tộc đã phái người đi điều tra lần nữa.”

Người vừa tra tấn Mallory nhíu mày.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.