Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!

Chương 50



Vì tối hôm nay nó đi sang California rồi.Sắp phải xa những thứ đã gắn bó suốt bao nhiêu năm nay…Hôm nay vì lý do đẹp trời nào đó, nó quyết định đi học và trùng hợp thay…hắn cũng nghĩ có lẽ đây là lần cuối được gặp nó cho nên…hắn cũng chịu khó xách cặp đến trường

Sáng hai anh hai dậy sớm anh hai bảo chở nó đi học nếu không đi giữa đường lỡ may nó bị mệt hay cảm nắng thì khốn.Sáng sớm…cả khuôn viên trường dần dần hiện rõ qua những tia nắng nhè nhẹ buổi sáng…màn sương mờ mờ ảo ảo dần biến mất, nhường chỗ cho cô học trò cũ xinh xắn…bây giờ vẫn chưa có ai đến trường cả, chỉ có bác bảo vệ làm việc thôi!

Nó tình nguyện làm vệ sinh lớp học…Nó say sưa quét lớp, lau bảng, kê lại bàn ghế mà quên cả thời gian.Khi nó đặt lại cây chổi về vị trí cũ khi các bạn học của nó dần dần vào lớp đông đủ….và cả hắn nữa

Cả lớp vừa vui, vừa buồn khi thấy nó ngủ gục nơi bàn…mới vừa đi học lại mà đã phải đến nơi đất khách quê người rồi! Toàn thể học sinh của 12a2 đều muốn nói chuyện với nó, chia sẻ với nó trước khi nó rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn_Đất nước Việt Nam xinh đẹp này

Hắn vào lớp, thấy nó hắn khựng người, nửa muốn vào, nửa còn lại không muốn nhưng lớp trưởng Hải My kéo hắn vào lớp, đẩy hắn vào chỗ ngồi cũ…hết nhìn nó rồi sang nhìn hắn…

Mái tóc buộc đuôi ngựa gọn ghẽ của nó sau hơn nữa tiếng lao động vệ sinh đã trở nên…biến dạng.Những lọn tóc con rơi xuống mặt nó.Hắn đưa tay ra trước mặt nó, định vén tóc lên cho nó những dòng suy nghĩ như dòng điện chạy xẹt qua người đã làm hắn rụt tay lại

Trong cơn mơ…tiếng nói mớ của nó rất nhỏ nhưng người ngồi cạnh nó bây giờ là hắn có thể nghe thấy

- Nam Bảo…Nam Bảo…cậu nghe tớ giải thích đi mà…_giọt nước mắt lăn dài trên mắt nó…tấm ảnh của nó và Jackson, nỗi hận này đã làm hắn lờ đi câu nói của nó

Tiếng chạy rầm rầm của “quân phản loạn” khi tiếng trống vào lớp điểm làm nó tỉnh ngủ…nó lau vội giọt nước mắt trên má rồi lấy tập vở trong cặp ra…tiết đầu hôm nay là tiết Hóa

Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt…người ngồi ngay cạnh hắn đây ngay tối nay…sẽ ra đi mãi mãi…phải chăng quyết định chia tay lúc trước là quá vội vàng…phải chăng lúc đó hắn chịu nghe nó giải thích..phải chăng hắn hiểu và thông cảm cho nó…nhưng những cái “phải chăng” đó bây giờ đã là quá muộn màng…mọi thứ sẽ kết thúc khi nó đặt chân lên máy bay vào tối nay

Giờ ra chơi, hầu hết cả lớp đều túm tụm tặng quà kỉ niệm cho nó…Có một bạn nam tốt bụng nào đấy phải chạy xuống canteen xin cái bịch đựng hộp quà cho nó.Các bạn ấy luyên thuyên với nó đủ thứ chuyện.Nào là sang bên đó phải giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ, nếu có đứa nào ăn hiếp nó thì nó cứ việc báo địa chỉ nhà đứa to gan đó về đây, toàn thể lớp sẽ xách can xăng đi đốt nhà chơi

Bốn tiết học trôi qua trong sự luyến tiếc của cả lớp, ai cũng muốn nó ở lại…tuy vậy, nhưng nó vẫn kiên quyết đi du học cho bằng được

Nó anh hai nó xách đồ xuống xe trước cho nó.Hắn cũng tính xách cặp về nhưng nó dang hai tay, không cho hắn bước ra khỏi lớp

- Cậu muốn gì_hắn

- Xin cậu đấy, hãy nghe tớ nói…dù một phút thôi cũng được_nó

- Nói gì thì nói nhanh lên, tôi bận lắm_nó

Nó cố nuốt cơn nghẹn xuống ruột

- Tối nay tớ bay sang nước ngoài rồi_nó

- Thì sao, liên quan chăng?_hắn

- Nếu cậu nói tớ đừng đi, tớ sẽ không đi_nó

Hắn cười nhếch mép, bỏ headphone ra, bỏ tay vào túi quần

- Nếu cậu thích…thì đi…chẳng ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà tôi cả_hắn

- Thật vậy sao_nó

- Cậu có cần tôi nói lại không…CẬU KHÔNG LÀ GÌ CỦA TÔI CẢ…NGHE RÕ CHƯA_hắn hất nhẹ tay nó ra, thẳng thừng bước ra ngoài

Hắn vẫn chưa về, núp ngoài hành lang

- Tớ xin lỗi cậu – Hoàng Nam Bảo…nhất định sau này cậu sẽ tìm ra người yêu cậu hơn tớ_nó

Nghe hết câu đó, hắn bỏ về

Một lát sau, khi nhìn xuống lầu thấy bóng hắn đã khuất dần, nó mới xuống xe ở dưới sân trường mà anh nó đã đợi sẵn

- Chúng ta về thôi_nó

Anh nó mở cửa xe cho nó rồi vào cửa xe bên kia chở nó về nhà

Chiều hôm nay lớp nó không có tiết, nó qua nhà Tú Linh giúp cô bạn thân dọn đồ

- Mày tính từ bỏ Nam Bảo thật à_Tú Linh

Sắc mặt của nó vẫn không thay đổi

- Có lẽ duyên của tao và nó đã bị cắt đứt lâu rồi_nó

- Ừ…mày đừng buồn nữa nhé_Tú Linh

Nó cười mỉm, đẩy vali của Tú Linh lên xe nó rồi về nhà trước, nhường không gian cho Tú Linh và Minh Nhật

- Tao về trước nha_nó

- Ừ…mày đi cẩn thận_Tú Linh

Về nhà, người làm đẩy vali nó để cạnh vali của Tú Linh trong phòng khách.Vừa uống xong thuốc thì ba nó nói

Đống quà hồi trưa đã có mặt đầy đủ trên giường của nó…trên từng hộp quà đều có ghi tên của các bạn trong lớp.Nó bóc từng hộp cho đến hộp cuối cùng ở tận dưới đáy túi…một hộp quà nhỏ xinh màu trắng…bên ngoài không hề có ghi tên người tặng.Nó mở hộp quà ra…bên trong là một cái móc khóa điện thoại hình Cỏ Bốn Lá màu trắng bạc…ngoài viền có đính những viên đá nhỏ rất tính xảo.Trong tất cả đống quà nó vừa mới mở, nó thích cái này nhất vì đa số vật dụng của nó đều liên quan đến Cỏ Bốn Lá hoặc Hạc Giấy

Sợi dây chuyền có khắc B&H mà hắn tặng nó lúc trước nó đã tháo ra, chất cẩn thận vào một chiếc hộp đen nhỏ có lót lụa nhung bên trong…nó còn cẩn thận khóa lại…dùng một sợi dây trơn khác, xỏ chiếc chìa khóa đó vào làm mặt dây chuyền

- Cả nhà chúng ta đi trung tâm thương mại nha con gái_ba nó

- Đi trung tâm thương mại làm gì hả ba_nó

Mẹ nó và chị Thu Hương vừa thay đồ xong, bước ra khỏi cửa phòng

- Mua điện thoại cho con chứ làm gì nữa…chẳng phải con bảo điện thoại con mất rồi sao_mẹ nó

Nếu mẹ nó không nhắc đi tối nay sang California, nó sẽ phải xài điện thoại công cộng mất…điện thoại của nó đã bị tụi c-hó đập nát rồi còn đâu

- Đợi con tí con vào thay đồ_nó

- Nhanh lên đi_anh nó hối

Tốc độ thay đồ được đo bằng đơn vị “năm ánh sáng” của nó lại một lần nữa bộc phát

- Đi thôi_nó khoác tay ba mẹ nó

Ui chu choa….hôm nay đi trung tâm thương mại, mẹ nó và chị Thu Hương mua cho nó biết bao nhiêu là đồ..cứ như là gả con gái đi lấy chồng vậy

- Mẹ mua ít ít thôi, qua bên đó rồi mua cũng được mà_nó

- Bên đó chưa chắc gì đã được như bên này đâu con à_mẹ nó

Ba và anh nó từ đằng xa tiến lại

- Điện thoại của em nè_anh nó

Nó cầm cái túi đựng nhưng không nhìn mà nhìn anh nó cứ cầu mong thêm thứ gì đấy

- Anh biết rồi, ở trong đó luôn rồi đấy_anh nó

Nó hớn hở mở túi đồ, ngoài cái điện thoại mới còn có cái ốp điện thoại hình thần tượng mà nó khao khát săn lùng bấy lâu nay_ốp điện thoại có hình và chữ kí của Dịch Dương Thiên Tỉ TFBOYS

Chín giờ tối nay nó bay, gần tám giờ Tú Linh đã có mặt ở nhà nó

- Ra sân bay thôi_ba nó

Nó xách đồ ra khỏi cổng…ngồi trên xe nó nghĩ thầm

[Tạm biệt căn nhà thân yêu…]

***Chuyến bay số 2811 đến San Francisco (California) sẽ khởi hành trong vài phút nữa, mời hành khách đến cổng số 219 để làm thủ tục…giọng nói làm nó khẩn trương bước nhanh chân lên máy bay

- Hai con đi nhớ giữ gìn sức khỏe_mẹ nó

- Đi cẩn thận_Thu Hương

- Có gì không biết cứ gọi điện về nhà nhé_mẹ Tú Linh

- Khi đến nơi hai đứa nhớ gọi điện thoại cho anh_Minh Nhật dặn dò

Trước khi lên máy bay, nó ngoái đầu lại vẫy tay tạm biệt mọi người

Tạm biệt Việt Nam…tạm biệt…..HOÀNG…..NAM…..BẢO_nó cố nín khóc đi vào máy bay

Chuyến bay số 2811 đến San Francisco (California) đã cất cánh…chuyến sau lúc 8h11’ tại cổng 219 ngày 28/11…....................

Mọi người chờ khi máy bay khuất dần mới chạy xe về nhà
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.