Từ lúc Sài Ngọc Tâm hoảng loạn la hét cho đến lúc chạy đi mất chỉ khoảng chục giây, những người có mặt trong quán trở tay không kịp, bị cảnh tượng diễn ra dọa sợ, nghẹn họng trân trối đứng nhìn, mất hơn hai phút mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Hà Trường Thanh để ý thấy những người khác bao gồm cả nhân viên trong quán lẫn khách hàng đều tỏ vẻ kiêng kị, đề phòng Phương Trạch Vi, bởi lẽ Sài Ngọc Tâm ban đầu rõ ràng tuy có chút hống hách khó ở nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo sáng suốt, chợt nghe Phương Trạch Vi nói vài câu không biết thật hay giả liền lên cơn như bà điên, ai nhìn cũng cảm thấy ái ngại.
Xem người ở trong lẫn ngoài quán đều nghe động tĩnh vây lại hóng chuyện mỗi lúc một đông, biết nơi này không tiện ở lâu nữa, Hà Trường Thanh lập tức tính tiền và chi thêm một chút phí dụng đền bù thiệt hại cho quán vì Sài Ngọc Tâm quăng tách rồi làm rơi vỡ vài thứ xong, vội vàng kéo Phương Trạch Vi bước nhanh rời đi.
Phương Trạch Vi hớn ha hớn hở tung ta tung tăng đi theo y lên phòng khám tâm lý nơi y làm việc cách đó vài phút đi bộ, tiện thể truyền âm cho ba đứa cháu muốn đi đâu chơi thì đi, không có việc gì quan trọng đừng làm phiền đến thế giới hai người của họ.
Phương Thiên Ân nhìn theo Phương Trạch Vi đi mất rồi quay trở lại xem hai ông anh rồi, gãi cằm hỏi, "Giờ sao? Không lẽ chúng ta đứng đây chờ hả mấy anh?"
Phương Thiên Khải không đáp, Phương Thiên Tứ cười một tràng giòn tan, vươn hai tay mỗi bên choàng vai một người, vừa nói vừa kéo người đi ra, "Chờ gì mà chờ! Có khi tổ– khụ, có khi chú của chúng ta sắp vui quên lối về, không cần chúng ta làm gì! Cũng 10h mấy rồi, đi kiếm cái gì ăn xong nhanh nhanh trở về làm tiếp việc của mình, đừng làm phiền họ."
Phương Thiên Khải gật đầu, ba người kề vai bá cổ nhau, vừa đi vừa nhỏ giọng nói sang đề tài khác, tạm bỏ chuyện của Phương Trạch Vi qua một bên, trong lòng tin chắc với thế công tới tấp làm người không kịp trở tay của tổ sư gia, tổ sư công sớm muộn gì cũng đổ mà thôi.
Xa ở cách đó mấy phút đi bộ, không phụ sự kỳ vọng của mấy đứa cháu, Phương Trạch Vi trước mắt đã thành công chớp được cơ hội dắt tay Hà Trường Thanh, hiện đứng chờ thang máy lên lầu.
Hà Trường Thanh trong lòng có muôn vàn câu hỏi và thắc mắc đang cần lời giải đáp, ban đầu còn tưởng phải mất công thuyết phục một hồi mới rủ rê Hà Trường Thanh rời khỏi quán cà phê mà đi theo mình, không ngờ toàn bộ quá trình y không cần thuyết phục gì, mới vừa nói một câu hắn liền đi theo ngay.
Nhìn vẻ mặt tủm tà tủm tỉm của Phương Trạch Vi, Hà Trường Thanh không biết hắn đang tính toán cái gì nữa, trái lo phải nghĩ, nhất thời không chú ý tới hắn lén lút nắm tay mình từ khi nào. . Bạn có biết trang tru𝘆ện ⩵ trumtru𝘆𝘦 n.VN ⩵
Thang máy "đinh" một tiếng mở cửa, cắt đứt suy nghĩ của Hà Trường Thanh. Y chỉ kịp ngẩng đầu liếc nhìn bên trong thang máy trống rỗng một cái, đã bị Phương Trạch Vi nửa kéo nửa ôm đẩy vào trong.
Cửa thang máy khép chặt sau lưng, Hà Trường Thanh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy sát vào góc dựa lưng lên vách mà đứng, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt có biểu cảm gian trá như đạo chích vừa trúng mánh hốt ổ nhà giàu của Phương Trạch Vi đang chậm rãi tiếp cận.
Y giật mình hoàn hồn, vội đưa tay muốn ngăn hắn lại: "Này, anh muốn là– ưm… không…"
Bờ môi hơi lạnh của Phương Trạch Vi áp lên môi Hà Trường Thanh, cắn nuốt lời mà y muốn nói.
Hai cánh môi bị người ta ngậm lấy mút vào như thể ăn kẹo, tuy kích thích thần kinh làm cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, Hà Trường Thanh vẫn còn đủ lý trí để suy nghĩ, nhớ tới trong camera có thang máy, không đúng không đúng, là trong thang máy có camera!
Máu nóng dồn lên não, Hà Trường Thanh mặt đỏ tai hồng nghiêng đầu muốn tránh đi, nghẹn hết sức lực gỡ hai cánh tay ghì chặt eo mình như cái kềm sắt của Phương Trạch Vi. Tưởng tượng người ở trong phòng quan sát an ninh của tòa nhà lúc này đang thông qua ống kính máy quay xem hai người hôn nhau, y chỉ cảm thấy thẹn khôn kể, thậm chí đã tính tới khả năng thu xếp rời khỏi tòa nhà này chuyển phòng khám sang chỗ khác ngay và luôn.
Mặc cho cố gắng của y, Phương Trạch Vi vẫn nhắm mắt áp sát vào, nhiệt tình đòi lấy như thể hắn chờ đợi mấy trăm năm mới được thân mật với người trong mộng, khiến Hà Trường Thanh vừa ngượng vừa bực, lại không thể xuống tay đấm bay hắn. Rốt cuộc ngày hôm qua hắn bị va đập mạnh còn bị đuối nước (?), đầu óc vừa mới bình thường lại (??), nếu hôm nay ăn đấm, nhỡ đâu bị va chạm thành ngáo ngơ ×2 thì khổ cho người nhà của hắn lắm.
Nếu biết được suy nghĩ này của Hà Trường Thanh, Phương Trạch Vi nhất định sẽ cười hết sức cà rỡn mà khen đây là bước đi thông minh, vì người nhà của hắn còn không phải là Hà Trường Thanh trong tương lai gần hay sao?
Song Phương Trạch Vi lúc này còn chưa lợi hại đến mức có thể đọc tâm được suy nghĩ của y, cho nên hắn vẫn mải mê quấn quýt ôm hôn người ta không buông. Hà Trường Thanh cảm giác môi mình bị hút sưng lên, thẹn quá thành giận, y ăn miếng trả miếng đáp lại y chang lên môi của Phương Trạch Vi, khiến hắn như được cổ vũ, càng thêm nhiệt tình.
Đang giằng co, điện thoại trong túi quần của Hà Trường Thanh reo lên dồn dập, rơi vào trong tai của Phương Trạch Vi thì chẳng khác nào tiếng giết heo, chỉ giỏi phá hỏng chuyện tốt đang diễn ra, khiến hắn hơi khựng lại.
Chớp lấy thời cơ, Hà Trường Thanh vội vàng hơi đẩy mặt hắn ra, nói nhanh, "Anh đừng có xằng bậy, đây là điện thoại của cha tôi gọi tới đó!"
Phương Trạch Vi hơi bĩu môi tỏ vẻ không vui, hắn không chịu buông tay đứng dậy, vẫn giữ tư thế tựa người áp tới ôm chặt Hà Trường Thanh, tỉnh bơ đưa tay vào túi quần giúp y móc chiếc điện thoại ra, trên đường còn lén lút lấy ngón tay xoa nhẹ đùi y một chút.
Thang máy đúng lúc này "đinh" một tiếng mở ra, Hà Trường Thanh bị hết kích thích này đến kích thích khác, giật mình suýt nhảy dựng lên, vội đưa tay cầm điện thoại, thoát khỏi ôm ấp của Phương Trạch Vi, hoảng hốt đi ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại, cứ như trong thang máy có thú dữ đang theo dõi mình.
Thú dữ thì không có, sắc quỷ lại có một con. Phương Trạch Vi liếm môi, đắc ý cười, nhìn theo bóng dáng hoảng loạn của Hà Trường Thanh đang vừa nghe điện thoại vừa nhập mật khẩu mở cửa phòng khám.
Hắn nhanh chân rảo bước đi theo tới. Tuy hắn đã thấy rõ mật khẩu, nhưng vẫn muốn Hà Trường Thanh có vẻ bất đắc dĩ mở cửa cho hắn vào chung. Mới nãy hơi chọc người quá mức, giờ Hà Trường Thanh chỉ sợ hận không thể đẩy hắn ra xa.
Phương Trạch Vi cười thầm. Hắn lại không ngốc. Camera chỉ có thể quay được những gì chướng nhãn pháp để người khác thấy. Phương Trạch Vi là người đặc biệt hẹp hòi trong việc dính tới Hà Trường Thanh, làm sao có chuyện hằn cho phép người khác xem livestream cảnh hắn và y thân mật với nhau được.