Ánh sáng vừa tắt, Hà Trường Thanh có cảm giác vạn vật chung quanh lập tức xé xuống mặt nạ hiền lành êm dịu, trở nên dữ tợn và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Mưa ngày một nặng hạt. Nước mưa rơi lên ô và mặt đường, bắn tung tóe khắp nơi, nhanh chóng làm ướt gấu quần của Hà Trường Thanh.
Bóng đêm trở nên nặng nề như một tấm màn sân khấu dày cộp ngột ngạt đổ ập xuống bao trùm cơ thể Hà Trường Thanh, khiến y gần như không thể hô hấp. Tim đập lỗi một nhịp, Hà Trường Thanh siết chặt cán ô, bình tĩnh từ trong túi quần móc chùm chìa khóa ra.
Hiện tại khoa học công nghệ phát triển nên nhiều địa điểm đều thích dùng khóa điện tử, căn biệt thự mà Hà Trường Thanh đang ở cũng không ngoại lệ. Song trừ những khóa điện tử ra, vẫn có kèm theo loại ổ khóa truyền thống. Hà Trường Thanh đi đâu cũng kè kè chùm chìa khóa, bên trong có móc kèm một cái đèn pin năng lượng mặt trời mini nhỏ bằng ngón tay, phạm vi chiếu sáng bán kính 0.8m, mỗi lần đầy pin có thể chiếu sáng liên tục khoảng 40'.
Trong bóng tối, Hà Trường Thanh nhanh nhẹn lần mò chùm chìa khóa và tìm được cái đèn pin, nhấn xuống công tắc.
Theo một tiếng "cạch" nhỏ, ánh sáng trắng nhạt lập tức bừng lên, bao phủ vị trí nơi Hà Trường Thanh đứng. Hai bả vai của y hơi nhẹ đi, cảm giác như thứ áp lực vô hình ngột ngạt kia tạm thời biến mất.
Friedrich Nietzsche từng nói: "Nếu bạn nhìn quá lâu vào vực thẳm thì vực thẳm cũng sẽ nhìn chằm chằm vào bạn."
Khổ nỗi, y chưa hề nhìn lâu vào bóng tối. Ban nãy trong lúc cố gắng tìm đèn pin, Hà Trường Thanh chỉ vô tình đưa mắt nhìn chung quanh, liền có cảm giác ai đó từ trong bóng tối đang nhìn lại về phía mình!
Ảo giác ảo giác ảo giác! Chuyện quan trọng lặp lại ba lần, kia tuyệt đối là ảo giác! Không có ai cả Thanh ơi là Thanh, mày đừng tự dọa mình!
Hà Trường Thanh siết chặt nắm tay làm móng tay luôn cắt tỉa gọn gàng phải cố lắm mới bấm vào lòng bàn tay được. Cảm nhận cơn đau nhói nhẹ mà chân thực này, hít sâu một hơi, y một tay cầm ô một tay giơ đèn pin, bước đi thật nhanh, giữ cho tầm nhìn thấp và thẳng, tuyệt đối không ngó ngang ngó dọc.
Ngọn núi này tên Đông Bình, ban đầu chỉ là một ngọn núi trọc vì bị bom đạn tàn phá dữ dội thời chiến, sau lại phát hiện được một mạch suối nước nóng nhỏ, có người đứng ra mua, dốc sức cải tạo muốn xây khu du lịch nghỉ dưỡng. Nhưng không biết vì lý do gì, công trình còn dở dang người nọ liền rao bán cả ngọn núi. Hà Diễm Sinh bèn mua lại, phá bỏ một số kiến trúc, xây biệt thự hiện tại.
Cha Hà Trường Thanh còn đặc biệt thiết kế quy hoạch con đường xe chạy trên núi vừa mỹ quan vừa an toàn, trồng rất nhiều hàng cây bạch dương. Mùa thu tới, cây thay lá đẹp không sao tả xiết.
Cơ mà hiện tại mới tháng Tư, cảnh tượng chung quanh thì âm u ướt lạnh, khiến cho những hàng cây được Sergei Yesenin miêu tả là "mái tóc xanh thiếu nữ" giờ phút này lại trở nên rùng rợn, liêu trai vô cùng trong mắt của Hà Trường Thanh.
Vốn là ngọn núi của gia đình Hà Trường Thanh, lúc này trên đường lên núi ngoại trừ y ra cũng chẳng có ai khác, song Hà Trường Thanh không dám đi quá nhanh.
Đường bắt đầu dốc hơn, mặt đường nhựa vốn khá sạch sẽ nay ướt sũng nước, nhiều lá khô mục rữa theo dòng nước chảy xuống lòng đường khiến nó lầy lội thêm. Nếu y không cẩn thận trượt chân té ngã một cái gãy tay chân đi không nổi gì đó thì tiêu. Điện thoại hết pin không thể liên lạc với ai, Hà Trường Thanh đứng ở đây có mà chờ đến năm heo mới họa may có người xuất hiện.
Buổi sáng dù biết hôm nay trời sẽ mưa, nhưng ỷ y mình toàn ngồi trên xe ô tô, cho nên Hà Trường Thanh chọn mặc quần áo chất liệu mỏng, thoáng phù hợp thời tiết oi bức lúc trưa hè, sau đó khi đi văn phòng thay quần áo, cũng chọn quần áo thoáng mát hút ẩm tốt phòng khi ra mồ hôi vì đang bị sốt.
Hiện giờ mới thấy thảm thiết, Hà Trường Thanh nghĩ thầm.
Có vẻ là nước mưa ngấm nhiều, cơ thể y ngày một lạnh thêm. Nếu rọi đèn kề sát vào một phần nhỏ cổ tay và bàn tay lộ ra ngoài tiếp xúc không khí lạnh của y lúc này, sẽ thấy được từng sợi lông tơ tinh mịn đang dựng đứng cả lên.
Trong lòng Hà Trường Thanh thoáng bồn chồn bất an.
Y chưa bao giờ có cảm giác quãng đường từ dưới chân núi đi lên biệt thự lại có vẻ dài đằng đẵng và "khó đi" như thế này. Mỗi bước tiến lên, Hà Trường Thanh lại cảm thấy các dây thần kinh trong cơ thể căng chặt thêm một chút.
Khoảng cách giữa hai chiếc đèn đường vào ngày thường vậy là vừa đủ dùng, nhưng hôm nay, Hà Trường Thanh không khỏi chú ý tới khoảng giữa tối om nơi ánh đèn không chiếu tới. Y không nhịn được nghĩ, chờ ngày mai tìm người đến thay loại bóng đèn công suất lớn phạm vi chiếu sáng rộng hơn hoặc dùng bất cứ biện pháp nào, miễn sao làm cho ánh sáng xua đi phần bóng tối ở chính giữa là được.
Mưa đổ rào rạt, rơi xuống ô vang lên âm thanh "lụp bụp lụp bụp" không ngừng tuần hoàn. Đi qua bên dưới một cột đèn, ánh sáng xuyên qua lớp vải bạt mỏng của chiếc ô, soi lên khuôn mặt căng thẳng và có vẻ tái nhợt vì lạnh của vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi này.
Hà Trường Thanh biết tố chất tâm lý của mình vững vàng như thế nào, nhưng giờ phút này, chính bản thân y không nhịn được âm thầm phỉ nhổ bản thân yếu tim, tự tưởng tượng chuyện gì đâu không.
Có lẽ bản thân y nghĩ nhiều, Hà Trường Thanh loáng thoáng cảm giác được có người đi theo chính mình!
Chỉ qua được ⅓ chặng đường về biệt thự, Hà Trường Thanh thoáng hoảng hốt tự nhủ, hay là quay lại nhìn thử xem?
Y dừng bước, chân trái đã lùi nửa bước định xoay người, đột nhiên, trái tim nhảy lên thình thịch từng tiếng như sấm dậy, làm tinh thần Hà Trường Thanh tỉnh táo lại.
Không được! Tuyệt đối không thể quay đầu lại!
Hà Trường Thanh cắn chặt răng bước tiếp thật nhanh. Y đọc qua rất nhiều tiểu thuyết linh dị mà cậu bạn Diêu Hảo Nam viết, cũng xem qua rất nhiều tựa phim kinh dị ăn khách. Mỗi một lần nhân vật chính lẫn nhân vật phụ sắp sửa gặp ma đều xảy ra tình huống tương tự, và chỉ cần bọn họ quay đầu lại liền tới công chuyện với lũ ma quỷ.
Hà Trường Thanh biết có khả năng "người" bám sau lưng y thật là người, tính cướp tiền hay sao đó, nhưng y không sợ người, chỉ cần kẻ khác tiếp cận để lộ động tĩnh, Hà Trường Thanh sẽ lập tức nhận ra ngay và có thể chế phục hắn trong vòng 3 nốt nhạc.
Còn đằng này, y rõ ràng không nghe thấy tiếng bước chân hoặc âm thanh lạ nào. Chỉ có tiếng mưa tiếng gió và tiếng—
Hà Trường Thanh chợt đứng lại lần nữa. Hai mắt y mở to, trong con ngươi chứa đầy nét giật mình, không thể tin tưởng và cả sự kinh hãi tột độ.
Bởi vì xa xa sau lưng y, dường như có một tiếng hô u oán thê lương theo gió lùa tới bên tai.
"Chờ ~ với…"
"Đừng ~ đi ~ nhanh ~ như ~ vậy…"
Hà Trường Thanh cầm ô đứng đó, vẻ mặt đột nhiên mê mang, lim dim muốn ngủ.
Một tia chớp màu tím lóe ngang bầu trời, "ẦM" một tiếng đánh thức Hà Trường Thanh khỏi cảm giác lạnh điếng người không thể cử động.
Hai mắt lấy lại tiêu cự, Hà Trường Thanh rùng mình, bất chấp nguy cơ té ngã, cất bước chạy lên.
Đường núi ngày một dốc. Càng lên cao gió thổi càng lớn, Hà Trường Thanh cầm ô cố gắng chống lại lực cản của gió, nhanh chóng thu nhỏ khoảng cách đến gần biệt thự.
Sau lưng y, âm thanh kia ngày một tiếp cận, ngày một rõ ràng. Bất chợt không biết có vật gì rơi trên ô, ngay sau đó, trên tấm lưng vốn lạnh lẽo vì hứng gió hứng mưa nãy giờ của Hà Trường Thanh đột nhiên càng thêm lạnh như bị ngâm nước đá.
Toàn thân chợt cõng một khối trọng lượng nặng trĩu, Hà Trường Thanh gập người, hai chân khuỵu xuống, suýt chút nữa trượt chân té lăn xuống dốc.
Trống ngực cơ hồ ngừng chơi, Hà Trường Thanh sắc mặt tái nhợt, chịu đựng dòng khí lạnh buốt không ngừng từ phía sau lưng xâm nhập lục phủ ngũ tạng và trải dọc tứ chi.
Bên dái tai trái có cảm giác như một đôi môi lỉa chỉa răng nhọn kề tới thủ thỉ.
"Cõng mị về nhà đi chàng ơi~"
Ngữ khí nũng nịu phối hợp âm thanh u oán không nam không nữ và cảm giác nhớp nháp bên tai làm Hà Trường Thanh lập tức nổi da gà.
Lưng càng cong thêm vì sức nặng quá cỡ, Hà Trường Thanh cắn răng bước lên. Không chỉ vì thứ quỷ dị đang ghé vào lưng có vẻ sẽ lập tức dùng biện pháp mạnh nếu y không làm theo lời nó, càng bởi vì khoảng cách đến biệt thự đã rất gần, từ nơi này y có thể nhìn thấy cổng nhà đã được AI Beatus bật đèn sáng trưng chờ y đi làm về như mọi khi.
Hà Trường Thanh nhớ không lầm thì ban đầu khi xây biệt thự này, cha y đã mời các thầy phong thủy đến xem xét cẩn thận. Tuy Hà Trường Thanh theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối, nhưng cũng không ảnh hưởng hay can thiệp quyết định của cha y. Hà Diễm Sinh có vẻ là một người yêu thích huyền học, tâm linh, lúc trước ông còn từng khoe với y rằng ở quanh nhà bày một số trận pháp khư quỷ trừ ma, không có quỷ ma nào dám đến gần.
Hà Trường Thanh trước đây chỉ nghe qua rồi cười cười không tỏ ý kiến, giờ phút này lại chỉ có thể đặt hết hi vọng vào cái trận pháp kia.
Một bước, hai bước, ba bước… Hà Trường Thanh cách cổng nhà ngày một gần, trong lòng y không khỏi thấp thỏm chờ mong, cố không để lộ cảm xúc nào khiến con quỷ kia sinh nghĩ.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Chỉ còn chừng 5-6 bước là tiến vào phạm vi của trận pháp, con quỷ sau lưng y chợt cử động, hai bàn tay sắt nhọn cơ hồ hóa thành thực thể, nếu bấu vào vai y sẽ làm máu chảy đầm đìa.
Nó kích động rít lên với giọng điệu chát chúa, "Chí Dương Trận! Tiện nam nhân! Mày muốn ám hại bà à?"