Phương Trạch Vi vừa tỉnh lại, đối rất nhiều sự vật còn cảm thấy xa lạ, cũng không biết bệnh viện và bác sĩ là thứ gì, nhưng phu quân kêu hắn chờ, hắn liền ngoan ngoãn chờ, gật đầu nói:
"Ta sẽ chờ. Phu quân, ta tên Phương Trạch Vi, chàng đừng quên nữa nha! Chúng ta thành thân cần phải tự tay viết thật nhiều thiếp mời, một lát chàng theo ta về núi, chúng ta bàn kỹ hơn được không?"
Mặt lạnh như tiền, Hà Trường Thanh quay đầu qua một bên không nhìn khuôn mặt anh tuấn vui vẻ của hắn, sợ mình nhịn không được lao tới đấm cho một phát.
Tuy biết người này có lẽ không cố ý, không nhận thức được hành động của mình tạo thành hậu quả gì, nhưng y vẫn không khỏi bực mình không muốn nói chuyện tiếp xúc với hắn nữa.
Ban nãy không chú ý, lúc này bình tĩnh lại Hà Trường Thanh mới thấy rõ, có quá nhiều người ghi hình, còn có cả livestream, chuyện xảy ra lúc này đã bay hết lên mạng! Cha mẹ y lướt net nhìn thấy video con trai bị cưỡng hôn giữa đường sẽ có cảm nghĩ gì, y thật không dám tưởng tượng!
Lúc này, xe cứu hộ rốt cuộc có thể vòng qua mặt đường bị nổ banh chạy tới.
Xe dừng, bác sĩ Quý Lâm và y tá bước xuống, thấy đám đông bu đen bu đỏ bên ngoài, giật mình hỏi, "Người nào cần đi cấp cứu vậy?"
Một người tay cầm điệm thoại ghi hình, nhanh nhẹn đưa tay chỉ, "Kia kìa, "Bạch Tuyết" tóc đen dài chơi nguyên cây đồ trắng đó!"
Người chung quanh nhỏ giọng cười một chút. Phương Trạch Vi thấy người kia chỉ vào mình, hắn ngạc nhiên hỏi, "Đang nói ta sao? Ta không tên Bạch Tuyết, ta là Phương Trạch Vi."
Quý Lâm nhìn lại. Tuy ban nãy nghe được người miêu tả trong điện thoại lúc gọi điện kêu xe cấp cứu, hắn đã có chuẩn bị tâm lý về bộ dạng ăn bận khoa trương của người này, giờ chính mắt nhìn thấy cổ trang phết đất màu trắng, không khỏi líu lưỡi xuýt xoa một chút. Anh bạn này chắc tự tin về nhan sắc của mình lắm nên mới chọn một bộ đồ tiên khí lượn lờ như thế này.
Không chờ lên tiếng trách một chút bọn họ vì sao cho người đứng dậy đi lại không cản, ánh mắt của Quý Lâm rơi xuống trên người một thanh niên vóc dáng cao ráo đang mặc bộ quần áo ướt lấm lem đứng cạnh Phương Trạch Vi, hai mắt mở to ngạc nhiên kêu lên, "Bộ trưởng, cậu cũng đang ở đây à?"
Nhìn kỹ bộ dạng chật vật của Hà Trường Thanh, Quý Lâm há hốc, chạy tới lôi kéo y hỏi han, "Sao lại thế này? Cậu xảy ra chuyện gì? Trên người bị thương hả? Cần đi bệnh viện không? Sẵn tiện lên xe luôn đi!"
Bị thái độ nhiệt tình của Quý Lâm làm cho hết cách chống đỡ, Hà Trường Thanh nhíu này nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra Quý Lâm là ai.
Không thể trách y không nhớ ngay được. Số là hồi học đại học, Hà Trường Thanh có tham gia câu lạc bộ tennis để xả stress, không hiểu lý do gì y lại bị đẩy lên ghế bộ trưởng câu lạc bộ. Sau đó y nhảy lớp tốt nghiệp sớm, dần dà quên mất rất nhiều chuyện nhỏ trong ghế nhà trường lúc đó.
Quý Lâm lớn hơn y 6 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa, trước đây giao lưu cũng không nhiều. Làm khó anh ta đến giờ vẫn còn nhớ mặt y.
Nghĩ vậy, Hà Trường Thanh mỉm cười đang định chào hỏi, bên cạnh chợt chen vào một đôi tay ướt lạnh ôm ngang y, kéo ra một khoảng cách xa.
Hà Trường Thanh ngẩn ra, liền nghe ngữ khí nãy giờ vốn nhẹ nhàng vui vẻ của Phương Trạch Vi trở nên âm lãnh, nguy hiểm:
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với phu quân? Đừng có động tay động chân!"
Quý Lâm bị đôi mắt ưng sâu đen của Phương Trạch Vi quét từ đầu đến chân, cảm giác y như bị mãnh thú theo dõi, hắn rùng mình lắp bắp đáp theo phản xạ tự nhiên, "Kh-không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là bạn cùng trường. T-tôi có vợ, chỉ thích nữ, cậu yên tâm đi!"
Nghe vậy, biểu cảm của Phương Trạch Vi giãn ra, hắn ôn hòa nói, "Tốt lắm! Ta xem phu nhân của huynh đài nhất định có số vượng phu, huynh đài cần phải biết quý trọng! Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!"
Quý Lâm dại ra, ngơ ngác đáp, "C-cám, cám ơn?"
Hắn nói xong, thấy Phương Trạch Vi còn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nhấp nháy như muốn truyền tín hiệu gì đó. Bóng đèn trong đầu lập tức sáng lên, Quý Lâm vội vàng nói, "T-tôi cũng chúc hai người sớm ngày nên đôi, bách niên hảo hợp!"
Chỉ thấy Phương Trạch Vi cười thành một bông vạn thọ, vung tay lên bái bái, "Đa tạ, đa tạ huynh đài chúc phúc! Tại hạ Phương Trạch Vi, ba ngày sau cùng phu quân cử hành hôn lễ, huynh đài có thể đến dự, đừng quên đem theo quà mừng."
Quý Lâm: "..."
Quý Lâm chết lặng gật đầu, trong lòng lại không ngừng rít gào, thằng cha ất ơ này từ đâu xuất hiện vậy? Không thấy vẻ mặt muốn giết người của bộ trưởng hay sao mà còn nói tía lia hoài, trình này mà đòi cưa bộ trưởng?
Có mà nằm mơ!
Hồi xưa bộ trưởng nổi danh đứng top 1 bảng xếp hạng nhan sắc của trường, thống trị cả hai bảng nam lẫn bảng chung, hoa khôi No.1 bên bảng nữ cũng phải chịu thua, người theo đuổi vô số, toàn là trai xinh gái đẹp vừa tài vừa giỏi mà bộ trưởng còn không thèm liếc mắt một cái. Phương Trạch Vi tuổi gì?
Sợ là hít lá đu đủ nhiều quá nên không được bình thường, ảo tưởng sức mạnh!
Quý Lâm thầm mắng to, khuôn mặt lại cười hiền. Phương Trạch Vi ôm Hà Trường Thanh, hồ nghi nói, "Sao ta có cảm giác có người mắng ta, muốn chia rẽ ta và phu quân, thật là nằm mơ giữa ban ngày! Ta và phu quân là duyên trời đã định, sông cạn đá mòn cũng không chia cắt được!"
Hà Trường Thanh thấy Phương Trạch Vi càng nói càng quá mức, nhẹ đẩy tay hắn, quát khẽ, "Đừng nói nữa! Mau buông tôi ra."
Phương Trạch Vi luyến tiếc không muốn, Hà Trường Thanh phải ra vẻ trầm mặt, hắn mới chịu buông.
Hắn bĩu môi lẩm bẩm nói, "Phu quân cũng quá thẹn thùng, chúng ta sắp thành thân, ôm một chút cũng đâu có sao…"