Thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sang tháng sáu, thời tiết nóng bức, trên đường từng chiếc ô rực rỡ sắc màu được căng ra, vô cùng tươi sáng.
Tan học, Tô Lị và Cát La đến căng ăn tin trưa, sau lại cùng nhau về ký túc xá, Cát La vừa xúc kem vừa nói với cô: “Hình như lâu lắm rồi bạn trai cậu không tới nhỉ?”
“Gần đây trong quán khá bận rộn.”
“Hôm trước tớ đến thấy bên sông có nhiều người lắm luôn.”
“Ừ, ông chủ còn bảo tớ quay lại làm, tớ muốn đi mà chẳng có thời gian ý.”
“Cậu muốn ngày ngày được ngắm bạn trai đúng không.”
“Có những thứ biết mà không nói ra, hiểu chưa.”
“Hiểu hiểu hiểu.”
Vừa mới đến ký túc xa, một bạn nam gọi Tô Lị lại, cô quay đầu lại nhìn bạn nam lạ hoắc kia: “Cậu là ai?”
Bạn nam đeo balo, trên trán lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười tỏa nắng: “Em là Lý Úc, năm hai khoa điêu khắc, em là đàn em của chị ạ.”
“Ồ, có việc gì không em?”
Cát La nén cười, hào hứng xem kịch vui.
“Em rất thích các tác phẩm của chị, hy vọng em có thể học hỏi chị, em vừa mới hoàn thành một tác phẩm điêu khắc, đàn chị à, không biết chị có thể hướng dẫn giúp em không.”
“Chị không rảnh.” Tô Lị nhìn nét mặt bỉ ổi của Cát La, kéo cô ấy tới: “Chị này giỏi hơn, để cô ấy giúp em đi.” Dứt lời, Tô Lị xoay người bước đi.
Cát La xấu hổ mỉm cười với bạn nam: “Ừm thì, đàn em à, nói chuyện sau ha.”
“À…… Vâng ạ.”
“Tạm biệt.” Cát La nhanh chóng đuổi theo Tô Lị, hô: “Cậu thật là vô lương tâm, dám bán tớ đi.”
Tô Lị hừ cười một tiếng: “Đàn em kia trông cũng được đấy, dù sao cậu cũng đang độc thân mà.”
“Tớ thích người hơn tuổi cơ.”
“Ít tuổi non mơn mởn, trong veo như nước ý.”
“Vậy thì cậu nhận đi.”
“Lão Trần nhà tớ còn đẹp trai hơn gấp trăm lần, tớ đâu có ngốc.”
“Hu hu hu, coi cậu khoe khoang kìa.”
“Nhất định phải khoe rồi.”
…
Trần Tửu làm một hộp sushi mang đến trường cho Tô Lị. Cô đang điêu khắc tổ hợp cơ thể người trong phòng làm việc, tạp dề trên người bẩn vô cùng, bàn tay rửa mãi mới trôi đi lớp thạch cao trong kẽ móng tay.
Trần Tửu nhìn từng bức tượng, nghĩ mãi mà không ra đó là thứ gì: “Em làm cái này anh nhìn không hiểu.”
Tô Lị xoa tay đi tới: “Cái này anh nhìn không hiểu là chuyện bình thường, đây là các tác phẩm mang tính trừu tượng mà.”
“Nghệ thuật gia thế giới.” Anh ôm lấy vai cô: “Anh mang đồ ăn ngon đến cho em này.”
“Món gì thế ạ?”
Trần Tửu lấy sushi ra: “Em nếm thử xem.”
“Anh tự làm ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Người yêu em giỏi quá.” Tô Lị cầm một miếng lên bỏ vào miệng: “Ngon thật.”
“Có cả nước nữa này.” Trần Tửu lấy một chai rượu trái cây được đậy kín từ trong túi ra, cô uống một ngụm, nhìn vào túi, thấy bên trong có hai viên đá lớn: “Anh mang cả đá đi ư.”
“Thời tiết nóng bức, vả lại làm thế mới giữ được vị.”
“Chồng em đảm đang ghê.” Tô Lị nâng cằm lên: “Lại đây, cho em hôn một cái nào.”
Trần Tửu giơ miệng tới, Tô Lị lại hôn một cái vào mặt anh, cười tủm tỉm tiếp tục ăn.
“Em ăn từ từ thôi, cẩn thận rớt vào quần áo.”
“Vâng ạ.” Tô Lị đột nhiên nghĩ tới một việc, đặt đồ ăn trong tay xuống, nghiêm túc ngồi trước mặt anh: “Đúng rồi, có chuyện này em muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?”
“Thầy giáo của em, chính là lão La em theo học 5 năm mà trước đây em từng kể với anh ý, ông ấy sắp rời khỏi Trung Quốc rồi.”
“Sau đó thì sao.”
“Ông ấy muốn em theo ra nước ngoài học tập.” Tô Lị thoáng nhíu mày, cắn môi nhìn anh: “Italy.”
“Em muốn đi à?”
“Vâng ạ.” Cô chu miệng, gật đầu: “Bố mẹ em cũng cho em đi.”
“Em còn quay về không?”
“Đương nhiên là em phải quay về rồi.”
“Em phải đi bao lâu?”
“Không đến hai năm, chắc cũng chỉ tầm một năm rưỡi thôi ạ.”
“Vậy thì em đi đi, đây là chuyện có lợi cho em mà.”
“Còn anh thì sao? Anh không ngại ư?”
“Sắp 2020 đến nơi rồi mà em còn băn khoăn những vấn đề như thế hả?” Trần Tửu bóp bóp mặt cô: “Anh chờ em trở về.”
“Mình sẽ phải xa nhau cả nghìn cây số đấy.”
“Giao thông và phương tiện liên lạc phát triển thế này, muốn gặp nhau thì hoặc là em trở về, hoặc là anh đi tìm em.”
Tô Lị ngước mắt nhìn anh, im lặng không nói.
“Em chỉ cần đi theo quỹ đạo cuộc đời của mình thôi, đừng vì bất cứ ai mà thay đổi, anh sẽ phối hợp với em.”
“Cảm động quá.” Tô Lị nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng lắc: “Nhỡ đâu trong khoảng thời gian đó lại có người phụ nữ khác quyến rũ anh thì sao.”
“Em không tin anh à?”
“Không không không.” Cô lại cợt nhả: “Bạn trai em đẹp trai thế này em phải đề phòng xíu chứ.”
“Bạn gái anh xinh đẹp như thế, anh cũng nên đề phòng nhỉ.” Trần Tửu vươn ngón tay, chọc chọc chóp mũi cô: “Phải ngoan ngoãn biết chưa, ngày nào anh cũng sẽ kiểm tra đấy.”
“Tuân mệnh.”
“Em mau ăn đi.”
Tô Lị cười cầm sushi lên nhét vào miệng anh: “Anh cũng ăn đi này.”
Trong miệng Trần Tửu toàn tương và salad, anh hôn một cái bôi hết vào mặt cô.
“Trần Tửu!”
“Kinh quá đi!”
…
Triển lãm cá nhân được tổ chức ở phòng mỹ thuật thành phố, lão La là người có tiếng, trong lễ khai mạc đã mời rất nhiều nhân vật lớn đến cho trò cưng, người lên sân khấu đọc diễn văn còn nhiều hơn cả nhân vật chính, một cô gái nhỏ như Tô Lị đứng bên cạnh các ông bà già nổi bật tuổi trẻ xinh đẹp.
Một buổi sáng, Tô Lị nhận được rất nhiều hoa, đi theo sau lão La trả lời phỏng vấn của đài truyền hình, trả lời phỏng vấn của tạp chí nghệ thuật, giới thiệu tác phẩm, giải thích chiều sâu, trả lời câu hỏi mà người xem đặt ra, lại chào hỏi với người mua……
Bận rộn đến mỏi chân.
Mãi cho đến giữa trưa, khách khứa ít đi, bánh ngọt trái cây trên bàn ngoài cửa dường như chưa có ai động tới, nhưng sách giới thiệu tác phẩm của cô lại bị lấy hết sạch.
Lần triển lãm cá nhân này rất thành công, mới qua nửa ngày mà các tác phẩm của cô đã được mua gần hết, chỉ tính tiền đặt cọc thôi đã là một con số vô cùng khả quan.
Trần Tửu đến từ sớm, thấy cô bận bịu nên không quấy rầy, chờ chô nghỉ ngơi mới đến tìm.
“Tô Lị.”
Tô Lị đang ăn trái cây, nghe được tiếng anh thì quay đầu lại, nuốt ngon lành quả dâu tây: “Anh tới rồi à.” Cô nhận lấy bó hoa Trần Tửu tặng: “Hôm nay em được tặng rất nhiều hoa nhưng của bạn trai em vẫn là đẹp nhất.”
“Con chỉ giỏi nói ngọt thôi.” Chương Dao chống hông đi tới: “Vừa rồi còn nói của mẹ là đẹp nhất.”
Tô Lị ôm cánh tay bà đi tới trước mặt Trần Tửu: “Đây là mẹ em, đây là Trần Tửu.”
“Con chào dì ạ.” Trần Tửu thong dong chào hỏi Chương Dao, cuộc gặp gỡ bất ngờ này cũng không làm anh cảm thấy căng thẳng.
Chương Dao quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt: “Cậu nhóc này cao thật đấy.” Bà nói với Tô Lị: “Đẹp trai hơn cả bố con thời còn trẻ luôn.”
“Ánh mắt của con tốt hơn mẹ nhiều.”
Trần Tửu xấu hổ nói không nên lời, nhìn hai mẹ con kẻ tung người hứng, sau một lúc lâu mới bắt được cơ hội nói: “Dì à, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, gần đây có một nhà hàng khá ngon, con mời mọi người đi ăn cơm nhé.”
Chương Dao buông Tô Lị ra, vỗ vỗ cánh tay Trần Tửu: “Đi thôi, dì cũng đói gần chết rồi.”
Dọc đường đi, Chương Dao không ngừng lảm nhảm với Trần Tửu, chỉ riêng về vấn đề nuôi chó thôi cũng đã nói hết gần một tiếng.
“Con chó đốm nhà dì si tình lắm, mấy con chó gần nhà thường xuyên chơi với nhau, Tiểu Ban bỗng thích một cô chó cái, tháng trước chỉ nhân của cô chó kia đi du lịch, gần một tuần không về, mỗi ngày Tiểu Ban nhà dì lại đứng canh trên con đường mà cô chó kia hay đi qua, không ngừng mong ngóng, dì gọi về cũng không thèm để ý.”
“Con đừng nghĩ nó si tình thế mà hiền, ngược lại tính nó hung dữ lắm, hai con Border cũng đánh không lại nó. Chắc Becgie nhà con còn hung dữ hơn đúng không?”
“Nếu không trêu nó thì không sao ạ, nó rất ít khi đánh nhau với những con chó khác, ngoan lắm.”
“Những con chó khác cũng không dám trêu nó nhỉ.”
“Vâng.”
“Nó nghe lời con lắm đúng không.”
“Nó nghe lời lắm ạ.”
“Becgie luôn thế, tính phục tùng quá cao, dì có cô bạn cũng nuôi một con, ngầu cực, nặng hơn năm chục cân, vừa to vừa khỏe.”
“Chó nhà con mới nặng hơn bốn lăm cân thôi.”
“Vậy cũng tốt rồi.” Cuối cùng Chương Dao cũng thay đổi đề tài: “À dì nghe nói con là bartender, hôm nào cho dì nếm thử tay nghề của con đi, nếu không thì tối nay luôn, dù sao thì dì cũng đang rảnh, ngày mai mới phải về cơ.”
“Được luôn ạ.”
Tô Lị ỉu xìu cầm đũa gắp thức ăn, hai người trò chuyện hăng say đến nỗi quên cả cô, chẳng còn một chút cảm giác tồn tại nào, cô đổi tư thế tiếp tục buồn chán ăn.
“Dì nghe Lily kể con giành được rất nhiều giải thưởng, cũng có kế hoạch cho tương lại, dì cho rằng có thể làm tốt được một việc, sau đó lại kiên trì phát triển đã rất tuyệt vời, dì với bố con bé đều không thích can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của con cái, con bé thích con, chú dì cũng thích. Sau này, nếu có gì khó khăn con cứ nói cho chú dì biết, đừng ngại.”
“Cảm ơn dì đã hiểu cho con ạ, con sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Ấy con không phải nghiêm túc như vậy đâu, dì là người cởi mở, không cần phải cẩn trọng thế.”
“Vâng ạ.”
“Chúng ta không nói nhiều nữa, con ăn đi, con muốn ăn gì.”
Tô Lị cắn đũa, liếc mắt nhìn bà: “Mẹ còn biết mình đã nói nhiều hả.”
Chương Dao gặp một miếng thịt kho tàu cho cô: “Con ăn nhiều vào ngực mới to ra được.”