Vậy nên vào một ngày đẹp trời đầy nắng, Phương Cẩm Lôi tự mình đến sân huấn luyện của phân đội Tinh Hỏa, tóm Hàng Chính đang luyện tập đánh cận chiến rất kịch liệt trong bùn lầy đến phòng làm việc. Lúc nhìn Hàng Chính cả người đầy bùn, từng giọt rơi tí tách xuống đầy nền đất của phòng làm việc, Phương Cẩm Lôi không chút do dự thể hiện sự ghét bỏ với anh, cũng cho anh thời gian nửa tiếng để đi tắm rồi thay một bộ áo quần mới, đồng thời bảo anh dọn dẹp lại phòng làm việc.
Một tiếng sau, Hàng Chính mặc một bộ quần áo huấn luyện thơm tho mùi xà phòng đã thu dọn phòng sạch sẽ xong ngồi xuống trong phòng làm việc của Phương Cẩm Lôi, chờ đại đội trưởng mặt lạnh đối diện mở miệng.
Anh ngồi đối diện với đại đội trưởng nhưng không hề hoang mang, Phương Cẩm Lôi rót chén trà rồi chậm rãi nhấp nháp, sau đó nhìn vài cái văn kiện. Hàng Chính ngồi đối diện Phương Cẩm Lôi có cảm giác không được tự nhiên cho lắm nhưng đại đội trưởng không có ý bảo anh rời đi. Thật ra người thông minh như anh, anh cũng biết hôm nay Phương Cẩm Lôi đến tìm mình để làm gì, quả thực gần đây anh hơi khác thường.
Bọn Hồ Đối Đối đều dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn anh, nhưng anh không còn cách nào khác. Nếu anh không huấn luyện cường độ cao như vậy, nhất định trong đầu và trong lòng anh sẽ khó chịu và thống khổ đến điên lên. Chỉ cần anh dừng lại một chút, trong đầu sẽ lập tức tràn ngập nhất cử nhất động của Tô Nam, từng cái nhăn mày, từng tiếng cười của cô. Nhưng điều khiến Hàng Chính anh cảm thấy buồn cười hơn là tất nhiên anh biết bản thân mình không cách nào tự kiềm chế được khi rơi vào ảo giác sở hữu Tô Nam như vậy, một người thất bại tự xưng vương bá trong ảo giác của riêng mình.
Hàng Chính anh là một người kiêu ngạo nhưng lại bị những ảo giác trong đầu hủy hoại, gây nên thương tích đầy mình. Anh không muốn như vậy, anh không hề muốn, thế nhưng mỗi lần đêm khuya vắng vẻ, anh lại mơ thấy Tô Nam. Tất nhiên anh cũng hy vọng rằng, giấc mộng này, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa. Anh không biết mệt khi chìm đắm giữa sự thật và ảo giác như thế này, không còn cách nào khác.
“Hàng Chính này.” Phương Cẩm Lôi đặt chén trà lên bàn, nhìn về phía người đàn ông đối diện trở nên gầy guộc một cách rõ ràng, nói: “Gần đây cậu gặp khó khăn gì sao? Có gì khó khăn cậu cứ nói, nếu trong đội có thể giải quyết thì nhất định sẽ giúp cậu.”
“Không có gì khó khăn cả.” Anh đáp: “Đại đội trưởng, tôi không gặp khó khăn gì, cũng không có chuyện gì cả.”
“Tên nhóc nhà cậu, cậu nghĩ ông đây mắt mờ rồi đúng không. Nhất cử nhất động của cậu gần đây đều lọt vào mắt tôi cả rồi, cậu xem bản thân mình một chút, gầy thành bộ dạng gì rồi. Hàng Chính, trạng thái mỗi ngày của cậu đều là chán chường tự ngược, tôi không cần nói thêm gì nhiều nữa.”
Hiện tại? Tràn đầy chán chường tự ngược?
Được rồi!
“Gầy cũng tốt, không phải gầy trông có tinh thần hơn sao?” Hàng Chính trợn mắt nói bừa…
“Đừng đùa với tôi! Thái độ nghiêm túc chút đi.” Phương Cẩm Lôi cầm văn kiện gõ đầu Hàng Chính: “Lần trước cậu xin nghỉ không lý do, lúc đó nhìn cậu sốt ruột chạy đi, tôi cũng chưa kịp hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ lúc trở về, cậu lại có dáng vẻ như quỷ thế này. Lúc đầu cậu chỉ muốn huấn luyện chung với thành viên khác trong đội, lúc đầu cậu muốn huấn luyện cường độ cao hơn với bọn họ nhưng cậu đi theo bọn họ huấn luyện như thế này, sao cậu chịu nổi được? Hàng Chính, cậu là tinh anh trong những tinh anh, tôi cũng không hy vọng cậu dồn hết sức lực và trí tuệ của mình vào việc huấn luyện. Lúc làm nhiệm vụ, phân đội Tinh Hỏa cần chiến lược của cậu hơn.”
“Tôi theo chân bọn họ không phải vì sợ bọn họ lười biếng sao…” Hàng Chính tiếp tục trợn mắt nói bừa…
“Cậu lại đùa với tôi nữa thử xem!” Phương Cẩm Lôi vô cùng tức giận, Hàng Chính là người rất khó xơi, mềm không được cứng cũng không xong, cũng không biết rốt cuộc chuyện gì khiến anh ra nông nỗi này nữa, cần phải huấn luyện cường độ cao để quên đi chuyện đó: “Hàng Chính, ông nói cho cậu biết, phân đội Tinh Hỏa là tâm huyết của tôi. Hơn nữa bình thường cậu không huấn luyện cùng bọn họ thì cũng ngồi bên cạnh coi chừng đó thôi, lười biếng à, tôi nhổ vào, cậu còn lười biếng hơn nữa, tôi không tin mấy thành viên trong đội không biết cậu lười nhác đâu.”
“Đại đội trưởng Phương, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Hàng Chính rất bất lực: “Được được được, tôi nói ra là được rồi chứ gì? Tôi nói cho anh biết, thật ra cũng không có chuyện gì, là vì một người con gái thôi.”
“Không thuyết phục gì cả, vì một người con gái mà thành ra bộ dạng như vậy.” Phương Cẩm Lôi tiếp tục ra vẻ ghét bỏ anh.
Hàng Chính không nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Phương Cẩm lôi, sau khi ổn định tâm trạng lại một chút, anh bắt đầu nói ra hết những chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Thật ra chuyện này nói tiếp thì rất mất mặt. Hàng Chính vẫn luôn có cảm giác như vậy. Dù sao chuyện như kiểu bị chia tay khó mà khiến người ta chấp nhận được. Một tháng trước, hai người còn đang yêu đương nồng nhiệt, hận không thể một ngày đều dính chung một chỗ biến thành một người luôn ấy chứ. Một tháng sau, vật đổi sao dời, cái gì cũng thay đổi, hai người đã từng yêu đến chết đi sống lại đột nhiên mỗi người một ngả, còn không bằng hai người xa lạ. Càng buồn cười hơn đó chính là, trong này có một người không biết lý do tại sao mình lại trở thành cẩu độc thân, mà danh hiệu cẩu độc thân chẳng biết là vì sao ấy lại là chính anh. Hàng Chính rất muốn cười ha ha ha ba tiếng với ông trời để bày tỏ sự khinh bỉ tột độ của mình.
Thế nhưng Hàng Chính đang nhổ nước bọt trong lòng vẫn nói xong xuôi đầu đuôi câu chuyện cho Phương Cẩm Lôi rồi tổng kết lại chuyện này.
“Thật ra nói cho cùng cũng là lỗi của tôi. Nếu như tôi có thể luôn ở bên cô ấy thì có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra. Đại đội trưởng Phương, tôi thật sự rất muốn hận cô ấy, hận vì sao cô ấy không chờ tôi giải quyết những chuyện đã xảy ra. Nhưng đại đội trưởng, không biết vì sao, dù cho chuyện này khiến tôi trở thành dáng vẻ như thế này, tôi cũng không nỡ trách cô ấy. Đại đội trưởng, anh nói xem, tôi yêu cô ấy nhiều nhường nào. Hai chúng tôi cũng chỉ mới ở bên nhau mấy tháng, anh nói xem, sao tôi lại có thể yêu cô ấy đến thế.”
Phương Cẩm Lôi trầm ngâm một hồi lâu sau khi nghe xong những lời này của Hàng Chính, đáp lại ánh mắt lấp lánh của anh là một câu nói như vậy.
“Cái này, ngày mai tôi muốn đi công tác, cậu đi cùng tôi đi!”
“Đại đội trưởng Phương! Tôi nói với anh chuyện này là để anh nghĩ cách giúp tôi không thấy đau khổ như thế nữa, chứ không phải bảo anh tìm tôi để đi công tác chung mà!”
“Ít nói nhảm thôi, ông đây cũng không biết làm thế nào để cậu thoải mái hơn. Theo tôi đi công tác đi, thả lỏng một chút, không chừng còn có thể tìm được nơi khác tốt hơn!”
“…”
Vậy nên sáng hôm sau, Phương Cẩm Lôi đứng bên dưới cưỡng bức đe dọa, Hàng Chính phải xách vali cùng anh ấy đến thành phố H một chuyến. Anh ấy đến thành phố H để họp, còn Hàng Chính đến đó để họp rồi thuận tiện giải sầu luôn. Nói thật, Phương Cẩm Lôi này không đáng tin một chút nào, còn đi tìm nơi khác tốt hơn. Hàng Chính lại cảm thấy muốn cười ha hả vài tiếng rồi, anh cảm thấy Tô Nam là tốt nhất, làm gì còn nơi nào tốt hơn nữa đâu.
Sau khi đến thành phố H, Phương Cẩm Lôi vui vẻ đi họp, sau đó ném cho Hàng Chính một địa chỉ, bảo anh mua chút hoa quả bánh trái hạt dưa điểm tâm gì gì đó rồi mang đến, bảo rằng đây là chiến hữu cũ của anh ấy, bây giờ đã giải ngũ rồi. Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, anh ấy bảo Hàng Chính đến trước, bên này xong hội nghị thì anh ấy qua sau.
Hàng Chính cầm tờ giấy kia rồi nhìn ngày tháng năm trên đó mà đứng ngây người nửa ngày trong cơn gió ngổn ngang. Nếu người ta đã chuyển nhà đi rồi thì sao bây giờ, nếu người ta không ở đó nữa thì sao. Tuy Hàng Chính nghĩ như vậy nhưng anh vẫn đến siêu thị mua rất nhiều thứ, sau đó xuất phát đi đến nơi trong địa chỉ.