hôm sau chú thiếm và em gái họ dọn vào nhà cô, Tô Dung Dung cũng chẳng quan tâm đến vì với cô ai cũng được cô điều không cần, vì những người quan trọng đã xa cô mãi mãi. chỉ còn chú Trương vẫn chăm sóc cho cô như người thân hơn cả người chú mà bây giờ cô mới gặp,
"chú Trương chú đừng đi bỏ cháu nha, giờ con chỉ còn mình chú là thân cận chú bỏ rơi con nữa thì con biết làm sao"
nước mắt rưng rưng Dung Dung nói khẽ:
"tôi sẽ bên tiểu thư đến khi nụ cười của tiểu thư trở lại, yên tâm nhé" chú Trương an ủi.
hôm nay là lễ tốt nghiệp ai ai cũng cùng gia đình vui vẻ chụp ảnh kĩ niệm, rất náo nhiệt chỉ có một dù đến trễ nhất nhưng vẫn trốn góc nào đó lặng lẽ gặp hiệu trưởng và rời đi sau đó.
"Tô Dung Dung chờ tớ với, sao cậu không liên lạc với tớ biết được chuyện nhà cậu trên báo tớ rất lo. gọi cậu cũng chẳng được, cậu ổn chứ ngồi đây kể cho tớ nghe" là Danh Danh bạn thân của Dung Dung.
"tớ! Danh Danh à tớ không ổn tí nào tớ đau lắm tớ không muốn sống nữa, chẳng còn gì để tớ sống tiếp từ đây tớ phải sống thế nào đây. cha mẹ tớ đã rời xa tớ rồi không còn bên cạnh tớ nữa, tớ phải làm sao đây Danh Danh à".
những nổi buồn đau chất chứa bao lâu nay trong lòng Dung Dung đã có nơi để dựa vào khóc cho vơi bớt mệt mỏi mà cô đã gồng mình chịu đựng, Danh Danh ôm cô để cô yên tâm mà khóc. lát sau khi tiếng khóc dịu lDanh Danh nhìn cô trêu chọc " mặt và mắt cậu sưng như heo rồi kìa nín đi nào cậu còn tớ mà không phải sao"
Danh Danh dẫn cô đi lấp đầy cái bụng mà những ngày qua cô thường bỏ bữa
"cậu gầy đi nhiều thế này à cơn gió mạnh thổi bay mất tớ biết tìm cậu ở đâu, dùm ơn đi nha! ăn uống vào không được bỏ bữa nữa đó".
về đến nhà Dung Dung thấy có người đang trong phòng khách cả chú thiếm và hai người lạ, còn người một người quen đang nhìn cô với đôi mắt như muốn nuốt chửng cô, phép lịch sự cô cuối chào hỏi. Dung Dung con lại đây thiếm lại dịu dàng kéo ngồi xuống, chú Tô niềm nở lên tiếng
"đây là cháu gái tôi, hôm nay là lễ tốt nghiệp con bé loại bằng giỏi đấy anh chị tôi sinh thời rất tự hào".
"Vâng! đây là con trai một nhà tôi sau này sẽ kế nghiệp công ty gia đình Âu thị Âu Thiên Vũ, giờ gặp mặt tiểu thư đây so với lời kể của con trai tôi thì gấp vạn lần"
"cảm ơn bác gái đã quá khen, con đây còn rất nhiều khiếm khuyết chưa được dạy dỗ nên không dám nhận lời khen vàng của bác gái"
"Dung Dung à! phu nhân đây đã khen thì con đừng ngại sau này cũng là người một nhà sẽ được dạy bảo thêm, con đừng lo hãy chăm sóc cho phu nhân đây như mẹ ruột con nhé".
thiếm nói khẽ khi thấy phu nhân hài lòng, Tô Dung Dung trong lòng dường như lệt một nhịn tim. chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa, không thể tin những gì vừa nghe thấy. người một nhà gì cơ, chăm sóc như mẹ ruột sao cơ, đã có chuyện gì thế này. chú thiếm Dung Dung bảo hai đứa lên phòng để có không gian riêng bồi dưỡng tình cảm. Tô Dung Dung lễ phép chào phu nhân Âu thị rồi vội vã về phòng, Âu Thiên Vũ theo sau đến cửa Tô Dung Dung đứng lại hỏi chất vấn.
" anh làm gì thế, sao đi theo tôi?"
"em cũng nghe rồi đó, chúng ta tương lai sẽ là người nhà. em là người nhà của tôi, nên tôi có quyền đi theo vào phòng em"
"anh bị bệnh à! bây giờ và sau này chúng ta điều không liên quan gì đến nhau, ai muốn làm người nhà với anh chứ tôi đây không có phần phước đó nên cút khỏi mắt tôi nhanh và luôn".