Tình Yêu Thôn Quê

Chương 36





Sau lần thất bại đầu tiên, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông không thử lại nữa lần nào nữa.

Chủ yếu là vì chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, không hiểu mấy người trong video làm sao!
Lần trước làm cho mông Lâm Đông Đông đổ máu, Tưởng Hải Dương ảo não tự trách suốt hơn nửa tháng, ngày nào cũng hỏi thăm mông Lâm Đông Đông còn đau nữa hay không, chỉ lo gây ra biến chứng gì.
Không chờ hai người nghĩ ra biện pháp hữu hiệu gì, học kỳ sau của lớp 9 đã đến.
Học kỳ cuối cùng của cấp hai, vừa mới bắt đầu đã cảm nhận được không khí căng thẳng.

Trên bảng đen viết thời gian đếm ngược của kỳ thi chuyển cấp, các giáo viên mỗi ngày đều không ngại phiền mà nhắc nhở, muốn thì đậu cấp ba, phải gắng sức lần cuối cùng này!
Lâm Đông Đông còn chăm chỉ hơn cả trước, cậu không chỉ muốn thi đậu cấp ba, mà còn muốn thi đậu vào Nhất Trung.
Trên thành phố có hai trường cấp ba, Nhất trung với Nhị Trung.

Nhất Trung khá hơn một chút, mỗi năm đều có mấy học sinh thi đậu trường đại học trọng điểm.

Còn Nhị Trung thì cũng bình thường, mấy năm mới có một học sinh đậu đại học trọng điểm.
Nghe các giáo viên nói điều kiện ở Nhất Trung tốt hơn nhiều so với Nhị Trung.

Cho nên Lâm Đông Đông muốn cố gắng một chút, giống như giáo viên nói, đi và chiến đấu!

Thành tích của Lâm Đông Đông cũng xem như khá, bài kiểm tra cuối kỳ cũng làm khá tốt.

Giáo viên nói, chỉ cần nửa năm này đủ chăm chỉ, thì vẫn có khả năng cao đậu vào trường Nhất Trung!
Vậy nên Lâm Đông Đông càng chăm chỉ hơn, không chỉ riêng cậu cố gắng, còn muốn Tưởng Hải Dương cũng phải học theo.
Thành tích Tưởng Hải Dương ở mức trung bình, mặc dù thông minh nhưng lại ham chơi.
Vì vậy, sau khi ăn cơm tối, Lâm Đông Đông đi đến tiệm tạp hóa tìm Tưởng Hải Dương nói chuyện, nói một chút về tương lai sau này của cả hai.
Hai người vừa đi vào trong phòng nhỏ, Tưởng Hải Dương lập tức quấn lấy cậu, ghé sát lỗ tai vừa hôn vừa thấp giọng nói: "Đông Bảo Nhi ~ hai chúng ta đã lâu rồi không làm chuyện thân mật, em ngày nào cũng chỉ chăm chú học tập ~"
Lâm Đông Đông nhanh chóng tránh hắn, dù sao định lực của cậu với hắn cũng chẳng có bao nhiêu.
"Tưởng Hải Dương ~" Lâm Đông Đông cố gắng đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Tưởng Hải Dương bị dáng vẻ này của cậu làm cho bối rối, cũng hơi lo lắng, "Chuyện gì thế?"
Lâm Đông Đông hắng giọng một cái nói, "Anh nghĩ sao vể chuyện thi lên cấp ba?"
Tưởng Hải Dương kéo tay cậu ngồi xuống giường đất, "Không nghĩ gì hết, anh có thể thi đậu cấp ba."
"Trên thành phố có hai trường cấp ba," Lâm Đông Đông nói, "Anh định thi vào trường nào?"
Tưởng Hải Dương nói không chút nghĩ ngợi, "Thì đậu trường nào thì vào trường ấy thôi ~"
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Nhưng em muốn vào Nhất Trung."
Tưởng Hải Dương ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt nghiêm túc hơn, "Cho nên ngày nào em cũng chăm chỉ như vậy là vì để được vào Nhất Trung?"
"Giáo viên nói Nhất Trung tốt hơn Nhị Trung, mặt nào cũng tốt hơn!" Lâm Đông Đông không rõ hỏi, "Anh không muốn học ở Nhất Trung sao?"
Tưởng Hải Dương thẳng thắn nói: "Trước đây anh không nghĩ tới, anh cảm thấy chỉ cần đậu cấp ba là được."
"Vậy nếu em đậu Nhất Trung nhưng anh không thi đậu thì sao?" Lâm Đông Đông cuống lên, "Vậy chúng ta phải làm sao? Lúc đó không thể ở bên nhau được nữa!"
Vấn đề này khá là nghiêm trọng! Tưởng Hải Dương cũng không muốn tách khỏi Lâm Đông Đông! Hai người bọn họ ngày nào cũng ở bên nhau, chỉ chia xa một ngày hắn đã không còn chút sức sống rồi!
"Anh biết rồi!" Tưởng Hải Dương nghiêm túc gật đầu, "Bắt đầu từ ngày mai, anh cũng sẽ dốc sức học tập, chắc chắn cố gắng, hai chúng ta không thể xa nhau!"
Lâm Đông Đông yên tâm, Tưởng Hải Dương một khi đã hứa, chắc chắn sẽ làm được.

Chưa nói có thể thi đậu hay không, nhưng hắn đã hứa rồi thì sẽ dốc sức làm!
Huống hồ Tưởng Hải Dương một khi nghiêm túc, thì hắn sẽ tìm được đường ra, giống như khi làm việc, không bao giờ có chuyện nửa vời.
Lâm Đông Đông tin chỉ cần Tưởng Hải Dương chịu cố gắng trong nửa năm này, với trí thông minh của hắn, chắc chắn đậu vào Nhất Trung.

Ngược lại người đáng lo là cậu, phải chăm chỉ hơn nữa thôi!
"Anh nói, hai chúng ta không thể xa nhau," Lâm Đông Đông cười, "Anh trước đây đã hứa với em rồi mà, chơi cùng em, học cùng em, làm gì cũng làm cùng em hết, anh không được nuốt lời."
Tưởng Hải Dương ôm người để cậu ngồi lên chân mình, hôn một cái trên trán cậu, nghiêm túc nói: "Những lời của anh đều là thật Đông Bảo Nhi yên tâm, anh chắc chắn sẽ cố gắng, em muốn vào Nhất Trung, anh sẽ thi vào Nhất Trung với em."
Tưởng Hải Dương nói được là làm được, những ngày sau đó đều rất chăm chỉ học hành.

Mặc dù trước giờ quen chơi bời, đột nhiên nghiêm túc học thì vẫn có chút không quen, thỉnh thoảng cũng làm biếng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hậu quả của việc không cố gắng, hắn dù khó chịu cũng đành nhịn mà tiếp tục!
Bọn Lưu Chấn thì vẫn như cũ, trời mưa tuyết rơi sẽ không đi học, hơn nữa niềm đam mê học tập của bọn họ vốn cũng không nhiều.

Ngày qua ngày, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông tan học là lập tức về nhà làm bài, bọn Lưu Chấn đến chơi cũng bị Tưởng Hải Dương đuổi về.
Ba Tưởng mẹ Tưởng thấy vậy thì rất vui mừng, từ nhỏ đến lớn, Tưởng Hải Dương chưa từng lần nào nghiêm túc học hành như vậy hết! Cứ theo đà này, Tưởng Hải Dương không chỉ đậu cấp ba, mà còn cả đậu đại học nữa không chừng!
Trong thôn cũng không được mấy sinh viên đại học, vấn đề học hành của trẻ em trong thôn chỉ mới được chú trọng mấy năm gần đây, trước kia, có thể học xong cấp hai là tốt lắm rồi.
Cuối cùng, sau hơn ba tháng miệt mài học tập, kỳ thi chuyển cấp cuối cùng cũng đến.
Những ngày chờ đợi kết quả, Lâm Đông Đông vừa mong chờ vừa lo lắng.

Hai lần thi thử cuối cùng, thành tích của cậu với Tưởng Hải Dương cơ bản là ngang nhau, đều ở những hạng trên.

Giáo viên nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện thi đậu vào Nhất Trung không còn là vấn đề.
Tưởng Hải Dương lại rất tự tin, đề thi không tính là khó, gần giống với những lúc thi thử.

Hắn trước khi nộp bài cũng đã xem đi xem lại rất kỹ, không để sót câu nào.

Quả nhiên, cố gắng không hề uổng phí, ba năm dãi nắng dầm mưa kiên trì đi học cuối cùng cũng không phụ lòng người.

Ngày có kết quả thi, giáo viên vui mừng nói cho hai người biết cả hai đều thi đậu Nhất Trung!
Lâm Đông Đông vui vẻ nhảy cẫng lên, cậu với Tưởng Hải Dương phải cố gắng kìm nén mới không ôm lấy đối phương hôn! Hai người đứng giữa tiếng cười nói ồn ào trên sân trường, mỉm cười nhìn nhau thật lâu!
Cuộc đời của bọn họ bước vào giai đoạn tiếp theo.
Ngày nghỉ rất dài, nửa năm qua vì học tập mà nhịn gần chết, lúc này có thể vắt chân lên cổ mà quẩy.
Hai người bọn họ tụ tập với bọn Lưu Chấn cả ngày, chơi game đánh bài chơi bóng rổ bẫy vịt trời đi xiên ếch.

Hoặc cưỡi xe máy chạy dọc con đường xanh rợp bóng cây không mục đích.

Gió thổi xốc vạt áo mát mẻ, đây là mùa hè cuối cùng của bọn họ.
Sau này mấy tên nhóc choai choai không còn được như vậy nữa, không thể vô tư cả ngày không buồn không lo.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông thi đậu Nhất Trung.

Mà nhóm người kia chỉ có Tống Dương tiếp tục học cấp ba, sau khi phát huy vượt trội thì cậu đậu vào trường Nhị Trung.
Lưu Chấn bị gia đình bắt thi vào trường nghề học đầu bếp, Tiểu Ngũ xin vào tiệm cắt tóc trên trấn học việc, Điền Thu Sinh không học tiếp cũng không có đường ra, vẫn tiếp tục ở nhà trồng trọt.
Bước rẽ đầu tiên trong cuộc đời, một nhóm người chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn cứ vậy rẽ sang những hướng khác nhau.

Đêm trước ngày khai giảng cấp ba, ngày 23 tháng 8, lịch âm là mùng 5 tháng 7, Tưởng Hải Dương đón sinh nhật 17 tuổi.
Mới 5 giờ sáng hắn đã dậy, rửa mặt thay quần sáo ăn sáng, sau đó đi đến nhà bà ngoại đón Lâm Đông Đông, bởi vì ngày hôm nay hai người bọn họ muốn lên thành phố.
Đây là kế hoạch được định ra từ hai ngày trước, lên cấp ba cần phải chuẩn bị một số thứ, sau này bọn họ phải trọ ở trường, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Hơn nữa Tưởng Hải Dương đậu vào Nhất Trung ba Tưởng mẹ Tưởng vui mừng quá đỗi, không chỉ đồ dùng hàng ngày, quần áo giày dép đều mua mới! Về sau con trai ở lại trên thành phố học, khí thế của tiệm tạp hóa Hải Dương không thể yếu đi!

Tưởng Hải Dương có suy nghĩ của riêng mình, không để mẹ Tưởng đi cùng mà cầm tiền, tự mình lên thành phố mua đồ.
Mẹ Tưởng không chút băn khoăn, lấy tiền đã chuẩn bị trước ra đưa cho hắn.
Tưởng Hải Dương thường theo ba Tưởng lên thành phố nhập hàng, không phải thằng nhóc không biết cái gì, cho nên hắn nói muốn tự đi mua đồ, mẹ Tưởng cũng rất yên tâm.

Với cả ba Tưởng cảm thấy con trai 17,18 là đã lớn rồi, cần phải rèn luyện nhiều, tự đi một mình rất tốt!
Bà ngoại bên này cũng cho Lâm Đông Đông chút tiền, để cậu lên thành phố mua đồ dùng học tập.

Hơn nữa cậu đi cùng với Tưởng Hải Dương, bà ngoại cũng yên tâm!
Vì vậy vào ngày sinh nhật Tưởng Hải Dương, hai người mang theo tâm trạng hưng phấn bắt xe lên trấn.
Kể từ khi Lâm Đông Đông đến sống ở nhà bà ngoại, cậu ngoại trừ đi học trên trấn, còn lại chưa từng đi đâu xa hơn.

Cho nên ngày hôm nay được ra ngoài, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Hai người ngồi cạnh nhau, cậu ngồi bên trong Tưởng Hải Dương ngồi bên ngoài.

Dọc đường đi nhìn dáng vẻ hưng phấn của cậu, Tưởng Hải Dương cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương mở một chai nước đưa cho cậu, "Uống nước đi, em nhìn suốt một đường rồi còn gì ~"
Lâm Đông Đông cầm lấy chai nước uống một ngụm, nhăn mũi nói, "Em vui mà ~ Hì hì ~ Đây là lần thứ hai em được đi xa ~"
Tưởng Hải Dương nhíu mày nhìn cậu, "Không phải một mình em?"
Lâm Đông Đông hôm nay thật sự rất vui vẻ, cậu ghé sát tai Tưởng Hải Dương nhỏ giọng nói, "Lần đầu tiên cùng người yêu ra ngoài đó ~"
Tưởng Hải Dương vui vẻ vươn tay muốn nắm tay cậu.
Lâm Đông Đông vội vàng tránh ra, bĩu môi nhỏ giọng thầm thì, "Đang ở trên xe mà ~"
Ánh mắt dịu dàng của Tưởng Hải Dương có thể nhấn chìm người, hắn nói như đang dỗ trẻ, "Lát em muốn ăn gì, anh dẫn em đi ăn đồ ngon ~ Trên thành phố cái gì cũng có hết ~"
Đôi mắt tròn xoe của Lâm Đông Đông sáng rực lấp lánh, hàng mi dài chớp chớp, vẻ mặt đầy chờ mong.
Tưởng Hải Dương chợt nhớ lại con lạc đà nhỏ mà mình từng thấy trong ti vi, cũng đáng yêu hệt như thế, đôi mắt ngập nước ấy, mỗi khi nhìn ai quả thật như muốn hòa tan trái tim của người đó.

Đáng tiếc chỗ bọn họ không có lạc đà, nếu không chắc chắn hắn sẽ nuôi một con, bầu bạn!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.