Được một lúc sau thì kẻ cầm bịch bánh tráng trộn người thì cầm 2 chai nước khoáng ra bàn ngồi. Đang hihi haha với nhau được một lúc thì một nhóm người ngồi xuống bàn của họ
"Ê người yêu cũ mày kìa!" Nghĩa Nhân nghiêng người về phía cô hất hất tay người bên cạnh mình. Vì bàn ở căn tin khá rộng nên trường hợp người lạ ngồi vào bàn cũng rất nhiều
"Gì vậy! Tha tao đi." Ngọc Nhi nói lại với giọng ỉu xìu
"Lâu rồi không gặp!" Bỗng dưng người ngồi đối diện cô lên tiếng làm cô giật bắn mình một cái
"Ờ, ừm.. Lâu rồi không gặp!" Ngọc Nhi nở nụ cười sượng trân nhìn đối phương, nếu không ai để ý kỹ thì lại thấy nụ cười đó khá chân thật ấy chứ
"Ăn không? Lúc nãy tiện tay mua" Nguyễn Đô đẩy hộp bánh tráng trộn được làm sẵn đưa qua cho cô
"Đưa bạn mày ăn đi, đưa tao chi ba..
"Tụi nó không ăn! Tao cũng thế! Lỡ mua rồi thì ăn đi, tao biết mày thích cái hộp đó mà?"
"Ựa.. Vậy tao cảm ơn! Hộp này nhiêu? Tao chuyển khoản lại" Cô rút điện thoại từ trong túi quần ra bấm một dãy số để mở tài khoản ngân hàng của mình
"Thôi khỏi! Coi như là cháu mua cho dì vậy."
"ờm.. Hơ hơ, cũng được!" Cô nhìn đối phương rồi lại nở một nụ cười sượng trân và lần này là sượng thiệt sự
"Dì cháu? Là sao?" Cậu bạn ngồi kế bên chứng kiến hết cuộc đối thoại của cả hai người nhưng chẳng hiểu gì cả
Nói rồi cả hai rơi vào khoảng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra
"Ờm.. Kể lại nhé!" Ngọc Nhi ấp a ấp úng nhìn cậu bạn của mình
"Ý là.."
[Hồi tưởng]
20-10-20**
Nguyễn Đô mang quà xuống lớp cô vào tiết sinh hoạt lớp. Vì hôm đó là 20-10 nên có một số lớp làm hoạt động ngoài trời. Đang ngồi trong lớp thấy người yêu mình đi xuống cô bèn chạy ra
"Sao xuống đây?" Ngọc Nhi vẫn vậy vẫn luôn nở một nụ cười rạng rỡ để chào đón những người thân thương của mình
"Có quà" Cậu bạn kia thì lại ngại ngùng tay cầm bó hoa kẹo mini, cô tròn mắt nhìn cậu ngại ngùng rồi cảm ơn xong lại đi vào lớp. Chưa kịp quay đầu lại thì cậu bạn lại bảo
"Còn nữa" Cậu quay ra sau "Mở cặp ra"
Cô thì đứng chết trận ở đó trong đầu đầy suy nghĩ rồi cũng mở chiếc cặp đó ra
"Mua chi vậy?" Cô lấy món quà ra, nhìn cậu
"Có 1 con gấu bông thôi mà?"
"Làm học sinh làm gì có tiền nhiều? Mà.. Tao cũng cảm ơn nha" Cô nói rồi vẫy tay tạm biệt cậu đi vào lớp, cậu thấy thế cũng cười cười rồi quay lại lên lớp của mình
23-10-20**
[Tin nhắn]
Nguyễn Đô
'Mày
Ngọc Nhi
'Hửm, sao thế?
'Mới đi học về có mệt không?
'Tao mới về đuối xỉu
'Huhu nay bài kiểm tra thấp điểm nữa..
Nguyễn Đô
'Ừm, ráng học'
Ngọc Nhi
'Tui biết mà, heheh
Nguyễn Đô
'Mày nhớ vụ họ hàng không?
Ngọc Nhi
'Nhớ, sao a?'
Nguyễn Đô
'Mẹ tao kêu hỏi lại cho chắc'
Ngọc Nhi
'Hỏi cái gì?
Nguyễn Đô
'Vụ họ hàng ấy! Kiểu sợ quen rồi dính tới họ hàng đồ, mệt
Ngọc Nhi
'Tao với mày cách nhau 3 đời mà? Vẫn được ấy chứ?
Nguyễn Đô
'Ừm.. Nhưng mà vẫn là họ hàng mà
Ngọc Nhi
'Sao thế? Tạo cảm giác mày đang có gì đó muốn nói với tao
Nguyễn Đô
Ý là mấy đứa bạn tao bảo kêu mày đào mỏ. Rồi khi nhận quà thấy mày cũng khá qua loa, tao cũng cảm thấy nó nói đúng
Ngọc Nhi
'Tao rất là ngại khi nhận quà ấy?'
Ý là giờ mày muốn sao?
Cô lúc này vừa cầm điện thoại vừa run rẩy, cái cảm giác bị chia tay ấy lại ùa về. Lần này cô không khóc như lúc đó nữa cô bình tĩnh hơn và chờ người kia rep lại mình
Nguyễn Đô
'Tao thấy.
'Mình là họ hàng nên dừng lại đi
Ngọc Nhi
'Tôi tôn trọng bạn"
'Okay'
30-10-20**
Ngọc Nhi
'Òm..'
Nguyễn Đô
1?'
'Sao thế?'
Ngọc Nhi
'Quay lại được không?
Nguyễn Đô
'Tao cũng định hỏi
Ngọc Nhi
'Ừm'
Nguyễn Đô
'Tao cần thời gian"
Ngọc Nhi
'Tao biết mà
Khoảng vài hôm sau đó thì cả hai quay lại với nhau. Về phía Ngọc Nhi cô nàng nhận ra bản thân mình không còn tình cảm gì với người kia nhưng chuyện cũng đã lỡ không thể nói bỏ là bỏ. Khoảng 1 tháng sau bản thân cô cũng có tình cảm lại với người kia. Sau đó, đến dịp Giáng Sinh cô mua vài món quà nho nhỏ để tặng người kia coi như là trả quà
Sau Giáng Sinh thì đến Tết cô và cậu đi chơi cùng nhau rất vui vẻ tạo ra rất nhiều kỷ niệm cùng nhau. Sau khoảng Tết thì đến sinh nhật cậu cô lại tặng quà coi như là trả lại khoảng quà cho cậu bạn. Sóng yên biển lặng, ngoài mặt tĩnh lặng bên trong gợn sóng Ngọc Nhi cầm chiếc điện thoại trên tay, khoảng 2 tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh. Cô đang phân vân không biết có nên đề nghị chia tay với cậu hay không
Khoảng vài ngày sau Ngọc Nhi hẹn cô bạn thân nhất của mình, Mỹ Hoa ra ngoài để tâm sự. Mỹ Hoa từ trước đến giờ không thích Nguyễn Đô, tuy vậy cô nàng vẫn đưa ra nhiều chiều hướng giải quyết vấn đề cho cô bạn của mình. Ngọc Nhi vẫn không biết giải quyết như thế nào. Vì trước đó cô đã hỏi người kia rằng
Ngọc Nhi
'Tao cảm thấy dạo này tao với mày nhạt hơn trước
Nguyễn Đô
'Tao biết'
Ngọc Nhi
'Mày muốn giải quyết như thế nào?
Nguyễn Đô
'Thuận theo ý mày
Ngọc Nhi
'Còn tình cảm không?
Nguyễn Đô
'Còn'
Ngọc Nhi
'Hiểu rồi'
Sau khi hồi tưởng xong Ngọc Nhi lại quay sang cô bạn của mình ứa nước mắt nhìn nhìn cổ. Bản thân cô hít một hơi sâu rồi lại nhắm mắt sau đó thì lại dụi mặt vào đôi bàn tay của mình
"Nếu dứt thì nên dứt ngay bây giờ! Để tới tháng 5 là một đó!"
"Chắc tối về dứt.."
"Hơ.. 'Em hết tình cảm nhưng vẫn lo cho anh thật là hết tình nhưng nghĩa vẫn nặng nhỉ?" Mỹ Hoa nói với giọng trêu chọc cô bạn của mình
Cô không nói gì chỉ biết cười trừ với lời nói của cô bạn của mình thôi!
Ngọc Nhi
'Mình dừng đi.!'
'Tao cảm thấy mình không còn như lúc trước nữa! Sau khi tách lớp thì cũng trăm công nghìn việc.
Nguyễn Đô
'Vậy dừng
Ngọc Nhi
'Cảm ơn và xin lỗi'
...
[Kết thúc hồi tưởng
"Thằng đó giỡn mặt chắc?" Nghĩa Nhân nhìn cô nhăn mặt bày tỏ sự phẫn nộ với cô bạn của mình
"Kệ đi.. Với giờ tao cũng không muốn quan tâm nữa!" Ngọc Nhi thở dài nhìn cậu bạn của mình "Giờ nhắc lại chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi!"
"Mày mà quay lại là tao kéo anh em từ mặt liền!"
"Yên tâm đi, sẽ không quay lại nữa đâu" Cô cười cười nhìn cậu bạn của mình
"Vậy thì tốt, chứ thấy mày cũng day dưa với nó quá rồi!"