Với tâm lý chung của các bạn học sinh hiện nay khi đi học hay làm những hoạt động gì đó thì các bạn sẽ luôn luôn có một cái thứ gọi là 'sẵn đà thì đi'. Và hai cô cậu thì cũng thế sẵn đà thì đi dạo cùng nhau thôi. Vẫn như thường lệ thì hôm nay cũng thế, nhưng mọi thứ hôm nay có vẻ trầm hơn bình thường
"Sao nay mày trầm vậy?" Ngọc Nhi vừa lái xe vừa hỏi cậu bạn đang nhìn xa xăm ở phía bên kia
"Không biết!" Cậu vừa nói vừa khoanh tay mắt vẫn hướng về hướng núi
"Vậy đi dạo ở đâu đây?"
"Muốn đi đâu thì đi đó..!" Cậu vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy rồi nói với cô
"Nay tao thấy mày lạ lắm!" Cô vừa nói vừa nhíu mày lại tỏ vẻ hơi khó chịu với cậu bạn đang trầm lắng kia
Cậu ở phía sau nhìn cô qua gương chiếu hậu, đáp
"Sao cộc vậy?" Cậu hơi cau mày nhìn cô
"Do mày nên tao mới cộc đó" Cô gằn giọng nhìn cậu qua gương chiếu hậu với biểu cảm cực kỳ phẫn nộ
"Gì vậy trời? Ai làm gì đâu?! Đã làm gì đâu??" Cậu nhìn cô với đầy sự khó hiểu ở trong mắt của mình
"Ờ! Thì tao có nói gì đâu? Tự mày cuống lên ấy chứ?" Cô nói xong rồi lườm cậu qua gương chiếu hậu. Về phần cậu thì cũng không đáp lại cô nữa cứ thế cả hai im lặng đi dạo tiếp cho tới khi..
...
"Về đi đừng đi nữa!" Cậu cất tiếng lên phá tan bầu không khí im lặng này
"Sao vậy?" Cô khó hiểu nhìn cậu
"Hết xăng, tao nghèo rồi" Cậu vừa nói tay vừa chỉ vào đồng hồ xăng ở góc phải
"Đù!" Ngọc Nhi tròn mắt nhìn xuống cười cười "Xin lỗi nha tao không để ý!" Cô hơi ngại ngùng ngoái đầu ra sau nhìn cậu "Tiền xăng tao trả cho! Bao nhiêu?"
"Sao giàu vậy?" Cậu tròn mắt nhìn cô đầy sự ngỡ ngàng
"Nghèo điên.."
"Nghèo mà đòi trả tiền xăng!" Cậu nhướng mày nói với cô
"Nghèo nhưng đủ tiền trả tiền xăng là được ạ!"
"Ừm hửm?" Cậu nhìn cô
"Ừm hửm cái gì? Bao nhiêu tiền?"
"50" Cậu thốt ra một con số
"Kê" Nói rồi cô vồ ga phóng xe đi tới cây xăng gần nhất
...
"50 nha chị" Cô chạy xe tới nói
"Giàu vậy ạ!" Cậu nhìn cô
"Nghèo rớt mồng tơi" Cô vừa ôm ví vừa làm hành động đau lòng nhìn cậu
"Mày mà nghèo thì không biết ai giàu nữa!"
"Mỹ Hoa á, Mỹ Hoa siêu giàu luôn ạ!" Cô cười cười nhìn cậu, một nụ cười dễ thương đang in trên mặt cô. Một nụ cười làm con người ta xao xuyến, một nụ cười làm cho con người ta có một cảm giác yên bình đến kì lạ
Nghĩa Nhân cứ thế nhìn cô rồi cứng đơ một lúc. Sau khi nhân viên đã hoàn thành công việc đổ xăng thì cậu mới hoàn hồn lại vừa hoàn hồn cũng là lúc cô không cười nữa
Cậu không biết cảm giác lúc nãy là gì, cậu chỉ biết lúc nãy lòng mình có hơi dậy sóng, chỉ biết lúc ấy bản thân mình lại có chút xao xuyến với nụ cười như đang toả nắng ấy của cô
Lên xe, cậu cứ nhìn chầm chầm cô qua gương chiếu hậu kia. Còn về phần cô thì cứ vừa cười vừa hoạt động cơ miệng mà không để ý rằng có người đang nhìn mình không thể rời mắt đang ngay phía sau lưng. Cô thì vẫn đang lái xe bỗng thấy đối phương khá im lặng nên cô bèn hỏi
"Ê, sao im vậy? Mày hong nghe tao nói hả?" Cô hỏi trong sự ngơ ngơ ngác ngác của chính mình
"Có gì đâu! Tao vẫn nghe mày nói mà?"
"Tao cảm giác mày không tập trung cho lắm!"
"Không có!"
"Ừm hửm? Vậy nãy giờ tao nói gì?" Cô nhìn cậu với ánh mắt tra khảo qua gương chiếu hậu, biết người kia đang tra khảo mình thì đáp lại cô là một sự thờ ơ hiện rõ trong ánh mắt. Thấy thế cô nói tiếp
"Nay tao thấy mày lạ lắm" Ngọc Nhi nói ánh mắt có một chút dao động, cô không hiểu sao bản thân mình lại cảm thấy lo lắng khi đối phương đang thờ ơ mình. Thế rồi, cậu hít một hơi sâu rồi đáp
"Nay tao hơi mất tập trung thôi!" Cậu vừa nói vừa đặt hai tay lên thái dương
"Đau đầu hả?"
"Chắc là vậy, cảm thấy hơi đuối chút thôi! Chắc nãy tập múa.." Cậu chưa nói hết lời thì cô đã chen chân vào
"Nín, bây giờ tao chở mày về nhà mày còn lại tao bắt xe về nhà tao!"
"Gì vậy trời?" Cậu hơi nhíu mày nhìn cô
"Khùng quá mày đau đầu vậy chả lẽ để mày chạy về nữa?"
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi
"Gần 6h30" Cậu lấy điện thoại ra xe rồi đáp
"Mày về được mấy giờ?"
"Chắc, 8h30. Sao vậy?"
"Vậy ghé nhà tao nghỉ ngơi đi!"
"Nếu bạn không phiền.." Cậu đáp lại với chất giọng như muốn kiệt sức
"Không phiền, ngồi vững chút" Ngọc Nhi bỗng đổi giọng cô trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Dứt xong câu nói cô liền phóng thẳng xe đi
...
"Tao mới về nè" Cô vừa cởi giày ra vừa nhìn cô bạn đang nằm dài trên sofa của mình
"Vậy hả? Tao có làm đồ ăn á, ăn đi!" Nhật Hiên vừa nói vừa chỉ tay vào trong
"Ụa có thằng Nhân nữa hả?" Cô nàng đang nằm lập tức bật dậy "Sao nhìn mày đuối vậy?" Cô hỏi
"Hơi đau đầu" Cậu đáp lại với giọng không mấy thiện cảm đối với người nghe
"Chắc trúng gió rồi! Qua đây nằm đi" Nhật Hiên vừa nói vừa đi ra khỏi đó nhường chỗ lại cho cậu bạn đang kiệt sức kia
"Tao có pha miếng nước chanh để tao vô lấy" Cô nói xong thì đi vào trong, để lại hai con người vừa về ở phòng khách
"Nằm đó đi" Ngọc Nhi vừa chỉnh gối lại cho cậu tay thì nhanh nhảu lấy khăn ướt lau mặt cho cậu
Nhìn cậu nhắm nghiền mắt trên sofa, lòng cô bỗng có chút gợn sóng. Cô không biết cảm xúc ấy là gì nhưng cô chỉ biết nếu càng nhìn người kia đang vật vã trên sofa thì lòng cô càng cảm thấy khó chịu