Tình Yêu Màu Tím

Chương 7




Cuối cùng cô cũng lết được thân xác về nhà. Chẳng cần bật đèn, cô đã thả cho cơ thể rơi tự do xuống giường.

- Á! Cái gì đây?

Đưa tay sờ cái vật cứng cứng đang ở dưới lưng mình, tay còn lại mò mẫm để bật cái đèn bàn.

Tách.. Đèn được bật lên, cô phải đưa tay che bớt cái ánh sáng chói lòa đó. Đưa cái vật cứng ra trước mắt. Bây giờ cô có thể nhìn rõ vật đó. Cái túi sách của cô ta mà sáng nay cô vứt lên giường đây mà. Hừ, nhìn thấy cái túi như là nhìn thấy bản mặt cô ta, cô vẫn còn thấy tức, đã thế cô cứ để cái túi ở đây cho cô ta tìm mỏi mắt. Nghĩ rồi cô đứng dậy đi tắm. Trút bỏ hết bụi bẩn cả một ngày, nằm trên chiếc giường êm ái, các cơ như giãn ra. Khi cơ thể thoải mái thì cô lại muốn làm gì đấy.

Lồm cồm bò dậy, cô cúi xuống cẩn thận lôi chiếc hòm gỗ ra. Cẩn thận mở ra, kho báu mà cô tích lũy bao năm hiện ra trước mắt. Những quyển sách quý giá mà cô sưu tầm được cùng với một hộp gỗ nhỏ. Cẩn thận để hộp gỗ sang một bên, cô mở quyển sách với những trang giấy đã in màu thời gian. Tuy cô sống ở thế kỉ hai mốt, không còn chiến tranh nhưng cô lại có sở thích đặc biệt, thích đọc những tác phẩm tình báo, thích tìm hiểu về những giai đoạn lịch sử hào hùng của dân tộc. Những cuốn sách dày cộp, đối với người khác chỉ là đống giấy lộn nhưng đối với cô lại là những vật báu vô giá. Để tích lũy được kho báu này, cô phải lê lết thân mình đi khắp các hiệu sách lớn nhỏ, chỗ thu gom giấy vụn, lê la hàng nước vỉa hè để hỏi thăm, để tìm kiếm. Cái sở thích lạ lùng của cô được Huyền miêu tả là "con người đi ngược thời đại" "bao nhiêu thứ không thích mà lại thích mấy quyển sách cũ nát ấy". Có những quyển sách bìa đã rách đã được cô cố gắng phục hồi lại. Có những trang sách không thể phục chế lại thì cô cố gắng tìm bản chép tay để quyển sách được hoàn chỉnh. Những trang sách được cô nâng niu, trân trọng. Những dòng chữ trên đó là sự hòa lẫn của máu, nước mắt, sự hy sinh, lòng dũng cảm, lòng vị tha, tình yêu dân tộc sâu sắc của những người con đất Việt. Trong cuộc chiến không cân sức, đất nước Việt Nam tuy nhỏ bé nhưng có những anh hùng thầm lặng hy sinh để làm nên trang sử hào hùng của dân tộc. Khi đọc những trang sách đó cô như được sống trong những trang sử hào hào hùng của dân tộc. Từng dòng từng chữ của cuốn sách cho cô cảm nhận được sự đau khổ của con người, sự bất công mà chế độ cũ mang lại, sự đau thương của chiến tranh, sự tàn ác của lũ xâm lược.

Ở đó phần người bị mất đi, chỉ còn nô lệ, sự áp bức. Vượt lên sự khổ đau thì vẫn có những niềm vui, những tình yêu, khát vọng để cho con người được sống, được hạnh phúc. Đang chìm đắm trong những dòng chữ thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại kêu làm cô giật nảy mình.

Reng.. Reng.. Reng..

Mở điện thoại của mình ra, không có cuộc gọi nào. Vậy tiếng điện thoại ở đâu nhỉ. Đi tìm khắp nơi và cuối cùng cô hướng tới chiếc túi xách. Đưa tay với cái túi xách ra, chiếc điện thoại vẫn đang kêu inh ỏi. Chần chờ một lát, đang định bắt máy thì chiếc điện thoại tối om. Bấm liên tục lên các phím trên điện thoại cũng không thấy chút ánh sáng nào. Hết pin. Nhìn chiếc điện thoại đời mới rồi nhìn sang cục gạch mà mình đang dùng, không thể làm gì được.

"Đây là ông trời không cho tôi bắt máy đấy nhé, không phải do tôi đâu. Cô đừng có trách tôi". Tự nhủ với lòng mình như thế, cô đành để chiếc điện thoại sang một bên. Cô kiểm tra trong túi sách có gì không, một căn cước công dân ghi tên

"Nguyễn Thanh Thủy"

Sinh ngày 25/12/1995..

Một thẻ ghi tên "Nguyễn Thanh Thủy"

Chức vụ: Giám đốc

Oài! Chức cao thế thảo nào lại hách dịch như vậy. Cái con người khó ưa đó sao lại có người thích được nhỉ. Bỏ qua việc đó, trong túi còn vài thứ linh tinh như son, bút.. Haiz, xem ra mai cô lại phải đi gặp chính chủ rùi. Cất chúng vào trong túi để lên tủ đầu giường. Cảm hứng đọc sách của cô cũng biến mất tiêu. Cẩn thận gập từng trang giấy, cô nhẹ nhàng để chúng vào trong hòm gỗ. "Rồi sẽ có ngày chúng mày sẽ được nằm trên kệ sách, được mọi người nâng niu, không phải nằm ở chỗ tối tăm này nữa" cô thì thầm nói chuyện với những cuốn sách đó. Khi cô đi sưu tầm những cuốn sách đó, nhiều quyển bị vứt lăn lóc trong đống giấy phế liệu, dùng để kê kệ tủ hay nằm trên những giá sách bị bám bụi. Những quyển sách đã cũ mang hơi thở của lịch sử không đủ sức hấp dẫn đối với đa số độc giả, nhất là giới trẻ hiện nay. Chúng nằm lặng lẽ như chấp nhận số phận, chẳng biết buồn vui, nhìn thời gian từng ngày từng ngày đi qua. Cô nhìn những cuốn sách mà thở dài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.