Tình Yêu Là Vị Đắng Chocolate Là Vị Ngọt

Chương 36: Ông Trêu 1 Bà Trêu 10



Công tác chuẩn bị cho lễ cưới của cô và anh đã bắt đầu, lễ cưới sẽ diễn ra vào ngày 24/12 - 25/12 này trùng với lễ giáng sinh. Cả gia đình hai bên đang rất tất bật trong việc chuẩn bị hôn lễ, ba mẹ cô đã mua sắp đồ đạc giành cho hôn lễ chất đầy cả góc nhà, còn ba mẹ anh cũng đã tiến hành đặc bàn tiệc và viết thiệp cưới xong xuôi.

Nhân vật chính là anh và cô thì vẫn đang bận rộn với công việc chưa chuẩn bị gì cả, cuối tuần này thì cả hai mới có thời gian rảnh để về nhà ba mẹ phụ giúp.

Nhẫn cưới đã được anh chuẩn bị từ trước cho thấy anh đã nôn nóng rước vợ về nhà từ lâu, anh ngồi ngắm cô đang chăm chú ghi thiệp cưới mà cười không khép được miệng

" Anh cười gì đấy " cô thấy anh cứ nhìn mình rồi cười thì liền quay sang hỏi anh

" Chỉ là anh thấy hạnh phúc thôi! Anh sắp cưới được vợ rồi " vừa nói anh càng không dấu được niềm hạnh phúc trong đôi mắt

" Anh nôn nóng lắm sao " cô mỉm cười trêu anh

" Đương nhiên! Anh chỉ ước cho lễ cưới diễn ra thật nhanh đây này " anh đáp và nhéo má cô

Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, Cô đã nghĩ đến viễn cảnh một đám cưới thật trang hoàng của anh và cô từ rất lâu rất lâu về trước, hiện tại viễn cảnh ấy sắp diễn ra lòng không khỏi háo hức chờ mong

" Chồng ơi " cô gọi anh một tiếng anh liền ngước lên đáp lời

" Ơi chồng đây " anh tiến đến ngồi gần cô hơn

" Chồng yêu ơi " cô lại gọi thêm tiếng nữa

" Ơi! chồng yêu đây " anh ôm lấy eo cô xoay người cô lại đối diện mình dùng ánh mắt yêu chiều nhìn cô đáp

" Em yêu anh " cô nói và vòng tay ôm lấy anh

" Ừm anh cũng yêu em " anh đáp và ôm chặt cô

Hai người ôm ấp một lúc lâu mới chịu buông nhau ra và tiếp tục viết thiệp

" Chữ viết tay của anh đẹp thật đấy " Cô nhìn chữ anh viết nói

" Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi anh cũng có luyện nên nhìn cũng tạm được " anh đáp và cặm cụi viết

" Chữ đẹp thì thôi đến cả người cũng đẹp nốt em đúng là có phúc mà " Cô cảm thấy mình đã tích đức 10 kiếp mới kiếp này có thể gặp được anh và lấy được anh làm chồng

" Là anh có phúc mới đúng đã gặp được em trên đời này " Anh đặt bút xuống và xoa đầu cô

Cô mỉm cười ngại ngùng xoà vào lòng anh

" Anh nói thế làm người ta ngại quá "

" Ngại gì chứ em vừa tốt tính lại đáng yêu như thế anh có thể lấy được em quả thật là sự ưu ái mà ông trời giành cho anh " anh đáp

Cô nằm trong lòng anh nở nụ cười hạnh phúc

" Chúng ta đã được ông tơ bà nguyệt se duyên để trở thành một nửa còn lại của nhau! Chúng ta càng phải giữ chặt nhân duyên này cùng nắm tay nhau cùng già đi theo năm tháng " Anh ôm chặt cô đáp

" Dạ em nguyện ý sống hạnh phúc cùng anh suốt đời " cô đáp

Hai người ngồi viết thiệp suốt buổi sáng cuối cùng cũng hoàn thành, hai tay cô mỏi nhừ cô phải liên tục xoa xoa tay cho chúng đỡ mỏi hơn anh thấy vậy thì tiến tới nắm lấy tay giúp cô xoa chúng

" Đỡ mỏi hơn chưa " anh dịu dàng hỏi

" Dạ đỡ hơn rồi ạ " cô đáp và nắm lấy tay anh

" Để cảm ơn anh! hôm nay để em làm đầu bếp nấu cơm cho anh " cô nói và hí hửng đứng dậy

" Anh cũng phụ em " anh đáp và mỉm cười

Hai người một trước một sau đi vào nhà bếp, anh thì thái thịt em thì rửa rau, cứ chóc chóc lại nghe tiếng cười đùa của hai người vang lên

" Hôm nay để em nấu mà sao anh lại dành công việc của em " cô nói và tỏ vẻ giận dỗi

" Anh không nỡ để em động tay động chân cứ ngồi đó đi " Anh vừa xoà thịt vừa xoa lại nhìn cô đáp

Cô thề là cô đang chết mê bởi vẻ đẹp quyến rũ cùng sự cưng chiều này của anh, thế này xem ra cô sẽ sinh hư mất thôi bởi vì anh cứ chiều cô vô đối thế này

Hôm nay ba mẹ cô đã ra ngoài, bác giúp việc hôm nay cũng xin nghỉ phép trong nhà chỉ có hai vợ chồng cô

Cô ngồi nhìn anh chế biến món ăn mà cổ họng cứ liên tục nuốt nước bọt, đừng nhầm lẫn không phải là do đồ anh nấu ngon đâu mà là do anh nhìn ngon hơn đồ ăn đấy, cô cũng cảm thấy bản thân mình thật háo sắc chỉ cần ông chồng cô khoe ra da thịt một chút cô liền bị ổng quyến rũ ngay đúng là mật ngọt chết ruồi.

Cô đang có những suy nghĩ không đứng đắn với anh thì anh đột ngột xoay người nhìn cô làm cô nhất thời chột dạ chỉ biết nở nụ cười để che giấu ý đồ xấu của mình

" Anh có cần giúp gì không ạ " cô hỏi

" Ừm em qua đây anh nhờ một lát " Anh khẽ vẫy tay gọi cô qua, cô ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía anh

" Anh cần em giúp gì ạ " khi đã đến gần anh cô lên tiếng hỏi

" Em hôn anh một cái đi " anh chỉ chỉ vào má mình nói, cô ngơ ngác nhìn anh một lúc

" Ông chồng mình biết thuật đọc tâm sao? đọc được ý muốn của mình luôn quả là siêu đỉnh " cô nghĩ thầm trong lòng

" Hửm! Mau lên hôn chồng em một cái đi " Anh nói và nghiêng gò má về phía cô

Nghe anh giục cô vội thoát khỏi suy nghĩ và nhón chân lên hôn chụt vào má anh

" Ngoan lắm " anh đáp

" Sao đột nhiên anh lại muốn em hôn anh " cô hỏi

" Em ngắm anh đến nước miếng cũng muốn chảy ra khỏi miệng! không phải đã biểu lộ rõ ràng ham muốn của em rồi sao " Anh bình thản trả lời

" Em đâu có bộc lộ rõ ràng như thế đâu" Cô ngại ngùng hỏi anh

" Nhưng đôi mắt của em nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt anh kia kìa " Anh bật cười đáp lời cô

" Không có! Em không có muốn ăn anh đâu " Cô chối bỏ lời anh nói, nghe cô nói vậy anh thoáng có chút buồn vội hỏi lại

" Thật vậy không? " anh hỏi lại cô với điệu bộ không tin nổi, cô gật đầu liên hồi rất chắc nịch

" Vâng mà em đói bụng rồi anh nấu xong chưa ạ? " Cô vội chuyển chủ đề và xoa xoa bụng mình nũng nịu với anh

" Con cáo già này không có cái gì là không cãi được hết thật tức điên mà " cô tức giận mắng thầm anh

" Ra bàn ngồi đi anh dọn lên cho em " anh nói và tắt bếp

" Dạ " cô đáp và chạy đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn y như con nít đợi ba mẹ đút cơm cho ăn

Hôm nay anh nấu 1 canh, 1 mặn và 1 xào cụ thể thì là canh bắp cải, thịt rim và cà rốt bào sợi xào những món ăn toàn bắt cơm thôi

" Đây em mau ăn đi " anh vừa nói vừa bới đầy một chén cơm cho cô

Nhìn một chén cơm đầy ắp như chén cơn trong câu Chuyện của Thạch Sanh cô không biết phải ăn sao cho hết

" Cái này! sao anh lại bới cho em nhiều thế ạ " Cô vừa hỏi vừa tỏ vẻ uất ức. Đọc‎ truyện‎ tại‎ ﹎‎ tru𝐦tru‎ yen﹒Ⅴn‎ ﹎

" Em bảo đói mà! Phải ăn nhiều cho no chứ " Anh đáp và gặp thật nhiều thịt bỏ vào chén cô

Cô cảm nhận thấy anh đang giận dỗi mình nhỉ nhưng không hiểu vấn đề ở đâu

" Nhưng thế này nhiều quá chồng ơi " cô ngăn anh lại không cho gắp nữa, anh im lặng không đáp

Nhưng hệ cô vừa ăn hết thịt trong bát thì anh liền gắp thật nhiều thịt bỏ vào chén cô, còn mình thì không động đũa

" Em không ăn nổi nữa! Anh đừng gắp cho em " Cô khó khăn lắm mới ăn vơi được nửa phần thế mà anh cứ gắp thức ăn liên tục không ngừng

" Mới có chút xíu mà sao no nhanh thế không phải bảo rất đói bụng à " Anh hỏi cô với giọng hờn dỗi

" Dạ em no lắm rồi " cô đáp và xoa xoa chiếc bụng căng tròn của mình

" Không được anh không thể để em ăn ít như vậy! Ngoan mau ăn hết thịt trong chén đi em" Anh mỉm cười khích lệ và không ngừng gấp thịt cho cô

Cô cam chịu cố gắng ăn hết thức ăn anh gấp cho mình, ăn xong bụng cô đã nỗ đên phồng lên

" Em ăn no rồi! Em dẹp chén nhé " cô đáp và định đứng dậy để dẹp chén nhưng bụng căng quá không đứng dậy nổi

" Em không đứng dậy được! giúp em một tay với " cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh nhờ giúp đỡ, anh dửng dưng ngồi đó nhìn cô tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng sớm không chịu nỗi ánh mắt đó của cô nhìn mình

" Chồng mau giúp em với " cô thành khẩn nhìn anh, anh không nỡ tức giận với cô dù chỉ một chút liền mềm lòng mà đi đến ân cần đỡ cô đứng dậy

Vừa đứng dậy được cô cảm thấy trong người nhẹ hơn vài phần nên buông tay đang nắm tay anh ra và dọn dẹp chén dĩa trên bàn

Cô cũng giận lẫy lại với anh một mực giành rửa chén của mình không để anh giúp

" Em cứ để đấy anh rửa cho " anh nói

" Để em tự rửa " cô vừa đáp vừa nhúng cọ rửa chén vào nước tạo thành bọt xà phòng và cố tình rửa chúng vô cùng mạnh tay làm bột nước văng vào anh đang đứng bên cạnh

Do bất ngờ bị bọt xà phòng bắn chúng nên nhất anh nhất thời không kịp phòng bị thế là lãnh đủ ướt cả một mảng to

" Ôi sao anh bị ướt thế này " Vừa xả xong nước cô xoay lại và tỏ vẻ bất ngờ hỏi anh

" Vòi nước vô ý bắt vào anh thôi " anh biết cô cố tình làm ướt mình nhưng không trách tội cô đằng nào lúc nãy cũng là anh chọc ghẹo cô trước giờ cô ấy trả thù lại coi như hoà.

" Anh nhích qua một chút cho em đi qua " cô nói và đi né anh một khoảng to

Anh lắc đầu bất lực vội giơ tay đầu hàng

" Được rồi em đừng giận! Anh xin lỗi " anh nói và đi đến nắm tay cô

" Em không có giận đâu " cô đáp và rút tay mình về

" Anh sai rồi anh không nên trêu em vợ đừng giận anh " anh cầm tay cô hối lỗi

" Hứ! Em không nguôi giận đâu " Cô đáp với giọng điệu giận dỗi

" Đừng mà vợ! Anh sai rồi " anh cầm tay cô lắc lắc khiến lòng cô mềm nhũn cả ra

" Ảnh thật biết cách tỏ ra đáng yêu " cô cố gắng duy trì sự lạnh nhạt ngoài mặt nhưng nội tâm thì sớm đã bị anh làm tan chảy

" Đừng cố nịn! em không mềm lòng đâu " cô đáp và rút tay về đi ra sô pha ngồi giả bộ bật ti vi lên nếu còn đứng đối diện anh một hồi cô sẽ không chịu được mà hôn anh mất

" Vợ ơi! Em xem dạo này bụng anh có mập lên không " anh tiến đến ngồi cạnh cô giở áo lên cho cô xem

" Anh như vậy là sao đây bác sĩ Nam " cô lạnh lùng nhìn anh hỏi

" Em nhìn xem anh có mỡ thừa nào không " anh đáp và cầm tay cô chạm vào cơ bụng mình

" Chỉ biết giở trò quyến rũ thôi " cô nói và nhéo bụng anh

" Aaaaa " anh đau nên khẽ rên nhẹ

" Hứ! có mỗi chiêu này là hay " cô nói thêm và liền vứt bỏ sự giận dỗi vừa nãy tay không ngừng mâm mê cơ bụng anh

Anh biết mình dỗ được cô nên âm thầm cười

đắc ý

" Vì có mỗi chiêu này em hay trúng nên anh phải sài nhiều lần thôi " anh nói thầm

" Vợ ơi tha lỗi cho anh nhé " anh nói và khẽ hôn nhẹ vào tai cô

" Muốn em tha lỗi cho anh cũng được thôi nhưng với một điều kiện " cô đáp và nâng mặt anh lên trông vô cùng bá đạo

" Em cứ nói anh sẽ làm theo tất thảy yêu cầu của em " Anh ngoan ngoãn đồng ý

Anh âm thầm vui mừng nghĩ cô sẽ bắt anh phục vụ cô nhưng anh nhanh chóng bị vả mặt một cách đau điếng

" Vậy anh mặc bộ váy ngủ của em rồi quay video lại xin lỗi em đi xong việc em sẽ cân nhắc có tha thứ cho anh hay không? " cô ra đề nghị và nhìn anh mỉm cười thích thú

" Cái gì? Mặc váy " anh bị sốc suýt chút nữa ngất xĩu khi nghe cô nói xong
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.