Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 136



Chương 136: Lặng lẽ bảo vệ

Sau khi ra tù, đây là lân đầu tiên nghe được mấy chữ “quỹ duy ái” từ miệng của người khác, sau khi Giản Đồng ra tù, cũng chưa từng đi nghe nghóng chuyện này.

““Quỹ duy ái”… không còn liên quan gì đến tôi rồi, bố tôi… những người khác của nhà họ Giản, sẽ làm tốt nó, và trân trọng nó.”

Suy cho cùng, cái “quỹ duy ái” này không chỉ là tâm huyết của bản thân cô, mà còn là tâm huyết quá nửa cuộc đời của ông nội cô, không có lẽ gì, mà người khác của nhà họ Giản, lại không trân trọng và duy trì nó.

Cô đương nhiên cho rằng như vậy, người đàn ông trước mặt đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Giản Đồng, nếu như không phải thực sự tận mắt nhìn thấy “quỹ duy ái’ lớn mạnh lên ở trong tay cô, thì tôi dường như phải hoài nghi rằng cô quá ngây thơ rồi, Giản Đồng, cô nghĩ quá tốt về những người khác của nhà họ Giản rồi.”

Nghe xong, trong lòng Giản Đồng bỗng hồi hộp, có một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện: “Ý của chủ tịch Trầm là gì?”

“Buổi tiệc của tối nay, trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, là một buổi đấu giá. Mà bên tổ chức, chính là nhà họ Giản, địa điểm, cũng chính là biệt thự của nhà họ Giản”

Giản Đồng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Đấu giá… cái gì?”

Không phải là…

“Bố và anh trai cô tối nay sẽ đổi chủ tịch cho ‘quỹ duy ái, cũng có nghĩa là…”

“Bọn họ muốn bán “quỹ duy ái đi!” Lần đầu tiên, cô ngắt lời của Trầm Tu Cẩn, lớn tiếng nói!

Trầm Tu Cẩn cũng không nhiều lời, đứng bật dậy, “Đi hay không thì tùy cô.”

Giản Đồng cắn chặt răng… Quả thực, cô sợ hãi phải đi đến một nơi đông người như thế, sợ hãi khi phải đối mặt với những ánh mắt chế nhạo của những người từng quen, sợ hãi khi phải xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng mà… những mà đó là “quỹ duy ái” mà.

“Đi, tôi sẽ đi cùng anh” Cô dù thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy, nếu không thì sao có thể cam tâm.

Trầm Tu Cấn gật gật đầu, quay về phía những người thợ tạo hình đang đứng chờ bên cạnh vẫy vẫy tay: “Cô ấy, giao cho mọi người nhé.”

Giản Đồng ngồi trên sô pha, để mặc cho những người đó bôi tô lên trên mặt của cô… Lân này, là tự bản thân cô muốn đi! Quỹ duy ái là món quà của ông nội tặng cho cô, cho dù bây giờ ở trong tay của bọn họ, nhưng cô vẫn phải tận mắt nhìn thấy những “người nhà” ấy, sẽ chà đạp lên tâm huyết của cô và ông nội cô như thế nào!

Giống như một con rối, thợ tạo hình để cô làm gì, thì người phụ nữ này, đều lặng lẽ hoàn thành.

Trầm Tu Cẩn ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Không hề trang điểm diêm dùa lòe loẹt, nhưng dần dần, trên khuôn mặt của người phụ nữ đó, gần như đã xuất hiện dáng vẻ đã từng của Giản Đồng… Rất kì lạ, anh vẫn còn nhớ bộ dạng của Giản Đồng năm đó, xa cách ba năm, dáng vẻ của Vi Minh, đã mơ hồ không còn nhớ được ra, mà bộ dạng của người phụ nữ này khi tỏ tình, bộ dạng khi nổi giận, bộ dạng khi kiêu ngạo, thậm chí là bộ dạng ngang ngược ngẫu nhiên… đến lúc này đều vẫn nhớ rõ ràng.

Cô nghe theo ý kiến của thợ tạo hình, phải đổi sang một chiếc váy liền màu trắng.

“Đợi một chút” Bên cạnh, Trầm Tu Cẩn lãnh đạm mở miệng, Giản Đồng quay sang nhìn, mà thợ tạo hình cũng nhìn về phía anh, Trầm Tu Cẩn chuyển động bước chân, đi đến trước chiếc giá treo quần áo mà vừa nãy cùng thợ tạo hình đưa vào trong văn phòng, ánh mắt liếc nhìn một vòng những bộ quần áo đủ màu sắc, đột nhiên chìa tay ra, từ trong đó chọn ra một bộ: “Mặc cái màu đen này đi.”

Giản Đồng liếc nhìn cái váy dài anh đang cầm trong tay, chậm rãi chìa tay ra đón nhận.

Đi vào trong phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh văn phòng, một lúc sau, cánh cửa của phòng nghỉ ngơi, một lần nữa được lặng lẽ mở ra, Trầm Tu Cẩn quay sang nhìn, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc… Vốn không phải do ngoại hình của cô, mà vì chiếc váy đuôi cá màu đen này, mặc lên trên người cô, dường như lại nhìn thấy hình ảnh cô ở trước mặt mọi người tỏ tình với anh vào năm cô 18 tuổi.

Trong ánh mắt của anh, lộ lên vẻ rung động mà bản thân anh không hề cảm nhận được, Giản Đồng ở dưới ánh mắt nóng bỏng này, lại càng toát lên vẻ dễ chịu, anh bỗng vấy tay nói: “Xuất phát”

Chiếc xe được lái trên đường, nhưng nửa đường, rễ vào trong một con ngõ, con ngõ không được rộng, miễn cưỡng có thể vừa một chiếc xe.

Một lúc sau, liền dừng ở trước một xưởng thủ công.

Trầm Tu Cẩn thong dong bước xuống xe, đi vòng đến bên của Giản Đồng, chìa ta ra kéo cửa: “Xuống xe đi”

“Chủ tịch Trầm, địa điểm của bữa tiệc không phải là ở nhà họ Giản sao?” Vừa xuống xe, Giản Đồng vừa chậm rãi hỏi.

Người đàn ông đã cầm chặt tay của cô, đi về phía trước: “Trước khi đến bữa tiệc, còn có chuyện gấp cần phải giải quyết.”

Cho đến khi Giản Đồng bước vào bên trong xưởng thủ công yên tĩnh này, mới phát hiện, ở đây vốn không phải là một xưởng thủ công bình thường.

Hai bên trưng bày, đều là các loại trang sức, số lượng không nhiêu, nhưng mỗi một loại, đều có phong cách riêng.

Kể cả là người phụ nữ đã từng ngồi tù, Trầm Tu Cẩn có thể xóa bỏ đi thân phận và quá khứ của cô, nhưng, lại không xóa bỏ được đôi mắt tinh tường được ông nội đào tạo từ nhỏ của Giản Đồng, đây là sản phẩm được bồi dưỡng từ bé mà ra.

“Tôi nói sáng hôm nay tỉnh dậy, sao lại nghe thấy tiếng chim khách kêu chứ? Thì ra là cậu chủ Trầm hạ cố đến chơi, cậu chủ Trầm sao lại rảnh rỗi đến cửa hàng nhỏ này của tôi vậy?” Từ bên trong bước ra một người phụ nữ, ngũ quan có vẻ sâu sắc của người phương tây, lại có vẻ hài hòa của người phương đông, nhưng giọng nói êm dịu ấm áp của cô, đã chứng minh được rằng người phụ nữ bước ra từ bên trong này, là một người con lai.

Giản Đồng im lặng quan sát người con lai này, người con lai cũng đang nhìn vào cô.

Trầm Tu Cẩn không trả lời câu hỏi bất ngờ của người con lai này, miễn cưỡng nở nụ cười, châm chọc nói: “Đến tuổi này rồi, mà chị vẫn có thể nghe được tiếng chim khách kêu sao? Alice, chị có biết chim khách có hình dạng như thế nào không?”

Thì ra người con lai này tên là Alice. Giản Đồng thu lại ánh mắt đặt trên người của Alice.

“Trầm, cô ấy là ai thế?” Alice nghi ngờ hỏi, ánh mắt lướt qua bàn tay của hai người đang đan vào nhau, ngay lập tức, đôi mắt màu nâu nhạt ngưng lại.

Trầm Tu Cẩn không để ý đến cô, từ trong người rút ra một tờ phiếu, chiếc bút Parker, viết xoẹt xoẹt vài nét, rồi đặt lên trên chiếc bàn thạch anh bên cạnh: “Tôi nhớ chị có một bộ trang sức cẩm thạch hình giọt nước, tôi muốn mua nó”

Alice đơ người ra… Sau đó lại nhìn xuống bàn tay của anh và Giản Đồng đang đan vào nhau, ánh mắt hiện ra vẻ khó hiểu.

Rồi lại liếc nhìn con số của tờ phiếu đặt trên chiếc bàn thạch anh, đôi mắt co lại, ngay lập tức, ngẩng đầu lên: “Trầm, cậu đúng là một cây bút lớn đấy nhỉ” Quay người, bước vào trong phòng, vào lúc đi ra, trên tay bê một cái hộp.

Vào lúc đứng trước mặt của Giản Đồng, Alice mỉm cười nhẹ nhàng nói với Giản Đồng: “Cô phải cất giữ cẩn thận đấy nhé, bộ trang sức này, vô cùng vô cùng quý giá đó. Cho đến bây giờ, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ để vào tay của người khác.” Vẻ mặt của cô càng thêm dịu dàng: “Nếu người cần không phải là Trầm, thì tôi sẽ không lấy ra đâu”

Giản Đồng nhìn vào Alice ở trước mặt… Tại sao cô cảm thấy, Alice lại có thái độ thù địch với mình chứ? Mà lời nói này, lại giống như có ý gì khác?

Một cánh tay ở bên cạnh chìa ra, đón nhận chiếc hộp từ trong tay của Alice, đặt lên trên chiếc bàn thạch anh ở bên cạnh, lấy ra một sợi dây chuyền cẩm thạch hình giọt nước, vòng ra đằng sau của Giản Đồng, đeo lên cho cô, tỏ vẻ không có gì, lãnh đạm nói: “Sợi dây chuyền trong chiếc hộp này, tôi mua, thì sẽ là của cô ấy, cô ấy muốn đeo như thế nào bảo quản như thế nào xử lí như thế nào, đều là quyền tự do của cô ấy. Tôi không can thiệp vào”

Ý của lời nói này chính là: Người phụ nữ của tôi, đồ tôi mua tặng cho cô ấy, tôi sẽ không can thiệp cô ấy xử lí như thế nào với món quà mà tôi tặng, thì càng không đến lượt chị phải quan tâm.

Trên khuôn mặt của người con lai Alice, xanh đỏ lẫn lộn, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu.

“Khụ khụ… Trầm, cậu vẫn chưa giới thiệu cho tôi, cô chủ này, là thiên kim của nhà nào thế?”

Trâm Tu Cẩn kéo cánh tay của Giản Đồng lên, bèn lấy chiếc vòng tay cẩm thạch cùng bộ ở trong hộp ra, đeo lên cho cô. Anh lại cầm lên đôi khuyên tai.

“Tôi tự đeo” Giản Đồng vội vàng ngăn cản, nhưng Trầm Tu Cẩn lại trốn tránh bàn tay của cô chìa ra, “Đừng động đậy.” Ở trước mặt của Alice, đeo đôi khuyên tai lên cho Giản Đồng.

Cho đến chiếc nhãn đó…

“Đừng có trốn.” Anh giữ chặt lấy bàn tay của Giản Đồng, chiếc nhãn, được đeo vào từng chút một.

Ánh mặt của Giản Đồng hiện lên vẻ phức tạp… Tình cảnh này, đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ, cô lại chưa từng nghĩ tới, hôm vào vào lúc “giấc mơ thành hiện thực”, thì sớm đã không còn cảm giác rung động ấy rồi.

Mà Alice, từ đầu đến cuối, luôn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đối với Alice, Trầm Tu Cẩn vốn không cảm thấy có lỗi, anh trả tiền, cô đưa hàng, hai bên thỏa thuận xong. Anh và cô cũng chỉ là quen biết trong một cuộc đấu giá châu báu, chỉ thế mà thôi. Chỉ có thế mà thôi… những người thiết kế châu báu tài hoa ở thiên hạ này, không chỉ có một mình cô.

Vào trước ngày hôm nay, người phụ nữ này cũng đủ thông minh, từ trước đến giờ chưa từng bộc lộ ra một chút tình cảm ấm áp nào khi ở trước mặt anh.

Có điều, nếu như hôm nay đã biểu lộ ra cái ý đó, vậy sau này, cũng không cần thiết phải tiếp tục liên lạc nữa rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.