“ Phá thai” Cố Trường Dạ chỉ lạnh lùng ném lại cho Giản Ngưng hai chữ.
Cô chậm rãi bỏ tay ra khỏi ống quần anh ta, chỉ sợ anh ta thật sự đá vào bụng cô. Sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô không thể chịu bất kỳ tổn thương nào cả. Bài học từ hai lần trước đây, cô không dám mạo hiểm. Cô vuốt ve bụng mình, con ơi con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. Nếu mẹ không thể bảo vệ con, mẹ sẽ đi cùng con, mẹ phải vì con mà trở nên mạnh mẽ.
Tiếng bước chân của anh ta dần biến mất, cô vẫn ngồi trên mặt đất. Cô dùng tay lau nước mắt, bỗng dưng cảm thấy buồn cười, người đàn ông kia rất lâu trước đây đã ngầm nói cho cô biết rằng: Giản Ngưng, cô đừng lấy nước mắt của mình ra gạt tôi ,nước mắt của cô không đáng giá một đồng.
Cô thật ngu xuẩn, đến tận bây giờ vẫn không tiếp thu được giáo huấn đó của anh ta.
Cô từ từ đứng lên, tiến đến giường. Bây giờ cô không được quá kích động, cảm xúc không được quá lớn. Hiện tại cô có người cần phải bảo vệ, cô cần phải trở nên mạnh mẽ cho dù không nhìn thấy chút hy vọng nào phía trước.
Cô mơ mơ màng màng, trong giấc mơ tựa như có một đứa bé cười với cô ,vui vẻ cất tiếng gọi: Mẹ, mẹ, …
Cô kìm không được, nở nụ cười với đứa bé.
Cố Trường Dạ đứng trước giường, có lẽ không chịu nổi phiền chán, rốt cục mở miệng : “Sao rồi?”
“ Tình huống hiện tại không tốt lắm…” Bác sĩ cất dụng cụ xong nói tiếp : “ Cô ấy đang mang thai, cơ thể vốn đã suy yếu lại phát sốt, …” Dừng một chút nhìn về phía người đàn ông kia “ Với sức khỏe của cô ấy hiện tại không thể phá thai.”
“ Vô dụng” Cũng không biết anh ta mắng chửi ai.
Bác sĩ nhìn người phụ nữ nằm trên giường, hiện tại cũng chỉ có thể hạ sốt bằng biện pháp vật lý, dược phẩm đối với thai nhi nhất định không tốt. Có điều ánh mắt người đàn ông này quá lạnh khiến cho bác sĩ không được thoải mái. Nhưng mà cũng đã thành thói quen rồi, bởi mỗi lần đến đây đều phải đối mặt với bầu không khí như thế này.
Cố Trường Dạ nhìn người phụ nữ trên giường, thật vô dụng. Khi cô ta cầu xin hắn không phải rất khỏe mạnh sao? Trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng như thế này.
Mặt cô đỏ ửng, không giống khuôn mặt trắng bệnh như bình thường, giống như một cái xác không hồn khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hắn không để ý đến cô nữa, đi ra ban công. Hắn không xuất hiện trong cuộc sống của cô nhưng cô vẫn luôn nhốt mình trong phòng. Người giúp việc nói với hắn cô luôn đứng trên ban công, không nói một lời. Căn phòng này ánh sáng không tốt lắm, ngoài ban công trồng rất nhiều cây cao lớn, che gần hết ánh mặt trời khiến cho trong phòng trở nên âm u ẩm ướt. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, căn phòng này là do cô chọn. Lúc trước cô náo loạn chủ động phân phòng ngủ, hắn cho rằng cô thật ngây thơ và ngu xuẩn.
Hắn đứng trên sân thượng một lúc, nơi này ánh sáng kém, hơn nữa hôm nay thời tiết không tốt, bóng dáng hắn đứng trên ban công nhìn cũng không rõ.
Hắn lấy ra điếu thuốc, châm thuốc rồi hút.
Trong đầu hắn lướt qua ngày bọn họ kết hôn, cô vẫn là bộ dạng ngốc nghếch như thế. Cô thích tổ chức đám cưới ở giáo đường, nhất định phải làm đúng trình tự, khi bọn họ đứng trước mặt mục sư, mục sư chuẩn bị đọc một tràng dài diễn văn , cô lập tức xua xua tay : “ Không cần đọc những thứ đó, tôi không cần,…” Không cần đọc bần cùng hay hạnh phúc cùng hưởng, không cần đọc có nguyện ý vĩnh viễn bên cạnh nhau hay không, cô nheo nheo mắt, chỉ vào hắn : “ Tôi chỉ muốn anh ấy yêu tôi.”
Thật là ngốc!
Qua một ngày làm các biện pháp hạ nhiệt độ, cơ thể cô cuối cùng cũng không nóng lên nữa, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Dạ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, cái mạng này của hắn là do Quan Điềm cứu về. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người phụ nữ vì mình làm nhiều việc như vậy. Trước kia hắn nghĩ chuyện này chỉ có trong TV, hắn không ngờ trong cuộc sống này lại có người phụ nữ vì mình mà nguyện ý làm tất cả mọi việc.
Ban đầu hắn không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng khi nhìn thấy Quan Điềm, hắn lập tức nghĩ rằng đây là người phụ nữ mà hắn muốn.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Giản Ngưng, cô cảm thấy tủi thân sao?
Không khỏi nở nụ cười, khi Quan Điềm từ trên tầng cao nhất của bệnh viện nhảy xuống, ai biết rằng cô ấy tuyệt vọng đến mức nào. Quan Điềm đã chết, cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, người con gái hắn muốn cưới vĩnh viễn biến mất rồi.
Nếu không do Giản Ngưng, Quan Điềm sẽ không chết.
Hắn vươn tay ra, đến gần khuôn mặt Giản Ngưng lại dừng lại. Cô còn sống, còn có thể khóc, còn có thể đau khổ,… Còn Quan Điềm, cô ấy ngay cả cơ hội để khóc cũng không còn.
“ Đi phá thai” Cố Trường Dạ nhắm mắt, hắn không muốn người phụ nữ khác sinh con cho hắn “ Tôi không muốn nói lại lần thứ ba.”
Cô rất sợ đau, làn da hơi đụng chạm một chút cũng để lại vết máu ứ đọng, lúc đó cô sẽ lại quấn quít lấy hắn: Chỗ này em đau.
Cô cho rằng hắn sẽ đau lòng vì cô, thực ra chỉ là cô suy nghĩ mà thôi.
“ Nó là con của anh, anh không sợ con sẽ đến tìm anh sao?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi.
“ Tôi sẽ chờ nó đến tìm tôi.” Nói xong anh ta lập tức rời đi.
Cô cố gắng hết sức để cầu xin nhưng không thể nào đả động được tâm địa sắt đá của anh ta. Cô thật sự không còn cách nào. Con yêu! Mẹ phải làm sao,làm sao mới bảo vệ được con?
Giản Ngưng càng ngày càng trở nên trầm lặng, cả ngày không nói một lời nào nhưng cô lại cố gắng ăn cơm cho dù không hề cảm thấy đói bụng. Cô và Cố Trường Dạ tựa hồ như uống nhầm thuốc, ngày nào anh ta cũng trở về. Mỗi lần cô nghe thấy tiếng bước chân của anh ta đều vô cùng căng thẳng, sợ hãi, cô chỉ sợ anh ta trở về hỏi cô có đến bệnh viện phá thai hay không, chỉ sợ cô trả lời là chưa anh ta sẽ một cước đá cô, đứa con của cô sẽ cứ như thế mà mất đi… Người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào cô hiểu rất rõ, cô không đặt bất kỳ hi vọng gì trên người anh ta.
Cô luôn trốn tránh anh ta, không hề rời khỏi cửa, ngày ngày thần hồn nát thần tính.Tất cả điều này đều đáng giá, cô chỉ cần bảo vệ được đứa bé.
Hôm nay cô vừa mới tỉnh dậy thì đã nghe thấy tiếng điện thoại của Cố Trường Dạ. Hình như xảy ra việc gì đó, sắc mặt của anh ta không được tốt lắm, mày cau lại.
Giản Ngưng cảm thấy ông trời dường như đang tạo cơ hội cho cô, việc làm ăn của anh ta gặp vấn đề, anh ta phải tự mình đến giải quyết.
Cố Trường Dạ vô cùng tức giận, đám người kia không hề để hắn vào trong mắt, dám cướp hàng của hắn. Hắn phải tự mình đến xử lí, lần này rời khỏi nhà nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng sẽ trở lại.
Hắn ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc, lúc đi đến cửa, hắn nhìn chằm chằm vào căn phòng kia, cuối cùng vẫn đi đến.
Cô dường như nhớ rất rõ, cho dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng không dám đóng cửa. Hắn mở cửa: “ Một tháng này cô ít hành động thiếu suy nghĩ đi, nếu không cô tự mình gánh chịu hậu quả.”
Giản Ngưng cảm thấy buồn cười, anh ta đã quá đề cao cô, cô thì có thể làm được gì đây?
“ Nếu như cô đủ thông minh, tốt nhất trong thời gian này bỏ nghiệt chủng kia đi.”
Giản Ngưng nằm trên giường không nói gì, muốn cô bỏ đứa nhỏ đi, trừ phi bảo cô chết.
Cố Trường Dạ lúc này mới xoay người rời đi.
Hắn ngồi trong xe, khởi động động cơ sau đó chạy xe ra khỏi biệt thự. Hắn nhíu mày, liếc nhìn láy xe, lái xe hiểu ý lập tức trở về biệt thự.
Quản gia thấy hắn trở về vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức tiến lên nghe theo sự phân phó của hắn.
“ Không cho cô ta rời khỏi nhà, nửa bước cũng không được.”
Quản gia liên tục gật đầu, cho dù anh ta không nói rõ là ai nhưng quản gia vẫn hiểu.
Nói xong câu nói kia, hắn không còn cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không được thoải mái cho lắm. Không phải hắn hy vọng cô trong thời gian này đem đứa nhỏ xóa sạch hay sao? Thế tại sao lại còn yêu cầu như vậy?
Chỉ nhiều hơn một tháng, chỉ nhiều hơn một tháng mà thôi. Hắn không ngừng nhắc nhở mình trong lòng.
Những ngày đi công tác này, Cố Trường Dạ luôn xử lý việc buôn bán, bận đến ngập đầu. Dường như chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, đã thế người giúp việc còn không ngừng gọi điện cho hắn.
“ Sức khỏe Giản tiểu thư hình như không được tốt, hôm nay ăn được bao nhiêu thì nôn ra hết”
“ Giản tiểu thư hôm nay không được bình thường cho lắm , tự nhốt mình trong phòng ngay cả cơm cũng không ăn. Cô ấy trước kia dù thế nào cũng ra ăn cơm.”
“ Giản tiểu thư lúc tắm suýt nữa ngất xỉu trong phòng tắm, may mắn là phát hiện kịp thời.”
“ Giản tiểu thư…”
…
Cố Trường Dạ nhận được những cuộc điện thoại như vậy cảm thấy vô cùng phiền phức: “ Cô ta có ngày nào là bình thường. Sau này còn gọi điện thoại đến làm phiền tôi, lập tức cút đi cho tôi.”
Từ ngày đó, người giúp việc không dám gọi điện cho hắn nữa, hắn cũng không cần phải nghe những tin tức về cô. Mỗi lần nghe được, hắn lại cảm thấy có lỗi, hắn không hề quên, cái mạng này của hắn là do ai cứu về.
Sau hai mươi mấy ngày, Cố Trường Dạ rốt cục cũng trở về, xe vừa tiến vào biệt thự đã thấy quản gia đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, tựa hồ là có việc muốn nói với hắn. Hắn nhíu mày, cảm thấy phiền toái, giải quyết xong những việc kia hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.
Sau khi xuống xe hắn bước nhanh vào nhà: “ Việc ngươi nói, tốt nhất nên nói vào trọng yếu.”
Trán quản gia đã toát mồ hôi lạnh : “ phu nhân…” Có lẽ là nghĩ đến điều cấm kỵ của hắn “ Giản tiểu thư đã tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm, không hề ra ăn cơm, chúng tôi gọi cô ấy nhưng không thấy trả lời…”
“ Cô ta muốn đói chết, các ngươi quan tâm cô ta làm gì, muốn thành toàn cho cô ta sao?” Cố Trường Dạ trợn mắt nhìn quản gia.
Không ra khỏi nhà, không ăn cơm, coi bản thân là phu nhân sao? Bày ra cái trò gì đây? Hay là tự biết thân biết phận, không dám ra gặp hắn?
Hắn vẫn không suy nghĩ nhiều, lá gan người phụ nữ kia nhỏ như thế, nhất định là không dám ra gặp hắn. Hiện tại hắn cũng không có lòng dạ nào để ý đến cô, chỉ muốn ngủ một giấc.
Hắn đi lên tầng hai, đang chuẩn bị đẩy cửa phòng mình. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn dừng lại, xoay người, nhìn về phía gian phòng cuối hành lang. Giống như có gì đó dẫn dụ hắn, hắn bước tới căn phòng đó.
Cửa phòng đóng chặt, hắn đẩy một cái rồi lại giật khóa cửa, cửa khóa bên trong rồi.
Hắn đột nhiên cảm thấy nổi giận, gõ cửa: “ Mở cửa, mở cửa cho tôi…”
Không có động tĩnh, hắn dùng chân đá cửa, cả hành lang đều vang vọng tiếng hắn điên cuồng đập cửa: “ Giản Ngưng, cô mở cửa cho tôi, cô đừng tưởng rằng không mở cửa thì tôi không thể làm gì được cô.”
Vẫn không có động tĩnh, hắn vô cùng giận dữ, người phụ nữ này cho đến bây giờ vẫn ngu xuẩn như vậy, không hề có chí tiến thủ.
Hắn lùi về phía sau vài bước, dùng thân mình đẩy mạnh vào cửa.
Một cái, hai cái,…Đẩy một hồi lâu cửa cuối cùng cũng mở.
“ Giản Ngưng, cô xem tôi làm cách nào xử….” Hắn nổi giận đùng đùng đi vào, bước chân dừng ngay tại cửa, sự tức giận trên khuôn mặt lập tức cứng lại.
Mùi máu nồng đậm đập vào mắt hắn, hắn nhìn máu đang không ngừng chảy máu, thậm chí còn chảy tới chân hắn. Tầm mắt hắn nhìn theo vết máu, trên giường người phụ nữ đang nằm trong vũng máu. Cô giống như đang ngủ, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước đây, mắt nhắm nghiền, ngủ thật sự rất yên bình.
Trên ngực cô cắm một con dao, chuôi đao điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, hắn nhớ rõ đây là con dao hắn mang từ Thụy Sỹ về. Cô từng ầm ỹ với hắn trên bàn cơm, hắn đem dạo ra dọa cô: Cô thử tiếp tục gây rối nữa xem?
Nay con dao này cắm trên ngực cô, máu vẫn đang không ngừng chảy, chất lỏng đỏ tươi giống như màu loài hoa hồng cô thích nhất, đẹp đẽ như vậy, yêu mị như vậy.
Toàn thân hắn không nhịn được run rẩy, máu trong người dường như chảy chậm lại, hắn gần như không nhúc nhích, chỉ có thể từ từ tiến lên phía trước.
Cô nằm ở đó, thật sự rất giống đang ngủ. Hắn muốn đánh thức cô nhưng cổ họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trên giường lộ ra tờ giấy, hắn cầm lên.
Cổ họng cảm thấy vị máu, hắn nhịn không được phun ra, chất lỏng đỏ tươi dính trên mặt giấy trắng, không ngừng chảy xuống, đẹp như vậy.
Mạng của tôi rẻ mạt, không thể đổi được mạng của cô ấy. Tôi dùng hai mạng đổi lấy một mạng, cầu xin anh buộng tha cho người nhà tôi.
Cảm giác tuyệt vọng bủa vây lấy hắn, ngay cả đứng cũng không vững. Nắm chặt tờ giấy trong tay, trong nháy mắt khi ngã xuống hắn dường như thấy được người con gái đứng trên giáo đường.
Tôi không cần những thứ này, tôi chỉ cần anh ấy yêu tôi.