Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 128: Đoạt hồng đăng





Có vài người ngồi cạnh đó nghe vậy bật cười, đấng ông chồng này cứ thích trêu vợ như thế đấy, Huỳnh Hoa quay mặt đi tiếp tục quan chiến. Dương Long cười nhẹ, thú vui của ông thời gian gần đây có vẻ như là chọc giận người vợ này, ông không muốn thê tử mình che giấu bản lãnh giao cả thiên hạ cho ông quản nữa, ông mệt rồi, chỉ cần Huỳnh Hoa chịu xuất thủ thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều…

Phía trước đấu trường hiện là con gái lớn của Ngọc Khiết – Ngọc Tuyền đấu với con trai nhỏ của Kiệt là Khiêm Tài. Ngọc Tuyền có vẻ chỉ được học sở học do mẹ truyền dạy nên cũng không được bao nhiêu bản lĩnh nên nhanh chóng bị đánh bại, con bé Phương Linh của Huỳnh Hoa cũng nóng máu hay sao liền nhào vô tiếp chiến, chỉ có điều ngay sau đó con bé bị cho đo ván. Thiên An rút kiếm lao vào giải nguy, thay em gái tiếp chiêu đối thủ mà không cần ai xác nhận Phương Linh đã thua… Dương Long nhìn thấy tặc lưỡi nói:

- Bọn trẻ này hiếu chiến quá đi mất.

Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:

- Hôm nay ngày vui cứ để bọn chúng thỏa sức. Dù sao cũng nhận mặt nhau là anh em rồi sẽ không đến nổi ta sống ngươi chết nữa đâu mà chàng lo…

Thiên An bị hạ Hoài Tuyết liền xách kiếm xông vào. Huỳnh Hoa nhìn thấy con gái uy mãnh không thua gì những anh em khác thì nhoẻn miệng cười:

- Nhìn con bé… thật hoài niệm.

Dương Long gật đầu đáp:

- Ừm. Thật giống nàng ngày trước.

Hoài Tuyết hạ được Khiêm Tài, cách ra tay của Hoài Tuyết không mấy nhẹ nhàng có lẽ cô bé giận Khiêm Tài nặng tay với Thiên An và cả Phương Linh trước đó. Sau đó Thái Phúc con trưởng của Kiệt nhảy vào tham chiến, cậu chàng này vừa ra tay thế công liền như vũ bão, chỉ có điều Hoài Tuyết lại thay đổi chiến thuật, chuyển động phiêu linh, nhẹ tựa gió mây lãng đãng, khiến Thái Phúc mãi không làm gì được cô bé. Lúc trước Thiên An bị thương cũng chỉ vì khi đó con bé không đến kịp lúc nếu không hẳn không đến nổi nghiêm trọng như vậy.

Thiếu Khanh nhìn Hoài Tuyết đấu với Thái Phúc hơn một khắc vẫn chưa phân thắng bại thì trầm trồ cảm thán:

- Thật không ngờ tứ tỷ võ công lại cao cường như vậy, nhìn tỷ ấy đấu không thể nào chán được…

Huỳnh Hoa bật cười hỏi:

- Con xem tỷ võ chỉ có hai cảm nhận là chán và không chán thôi sao?

- Con…

Thiếu Khanh nghẹn lời, Huỳnh Hoa lại cười làm anh đỏ mặt cúi đầu. Dạ Vũ và Tứ Bình ngồi bên cạnh chốc chốc lại kề tai nhau nói nhỏ điều gì đó, Tứ Bình nhè nhẹ gật đầu. Thêm độ thời gian nửa khắc nữa trận chiến vẫn cứ như vậy, kẻ công người thủ, không ai có thể tranh thủ được sơ hở của đối phương để hạ gục. Lúc sau nữa không rõ là Thái Phúc nhân nhượng hay Hoài Tuyết có thể thủ thắng nhưng Thái Phúc quả thật đã bị đánh bại văng khỏi sàn đấu không dậy nổi. Nhưng ngay sau đó người mà Hoài Tuyết phải tiếp chiến lại chính là cậu ruột của mình – Hồ Tuấn Kiệt.

Tách trà trên tay Huỳnh Hoa nện mạnh xuống bàn, giọng nàng trở nên lạnh tanh:

- Thân là cửu phụ đi ức hiếp cháu gái, chẳng ra làm sao cả…

Dương Long chỉ khẽ nhếch môi. Kiệt là tiền bối đi trước nội công thâm hậu khỏi bàn, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều nên nhanh chóng hạ được Hoài Tuyết té nằm ra sàn đấu. Nhưng sau đó Hoài Tuyết bật dậy tiếp tục tỷ đấu, cứ như vậy đến lần thứ ba, cô bé bị đánh đến bật cả máu miệng nhưng dường như vẫn chưa có ý chịu thua. Thiếu Khanh lo lắng nói:

- Mẹ… tứ tỷ như vậy sẽ không sao chứ?

Huỳnh Hoa không đáp chỉ khẽ cau mày. Lần thứ tư Hoài Tuyết bị đánh hạ, cô bé vẫn ngoan cường cố gắng đứng lên, mũi kiếm của Kiệt cứ thế vô tâm phóng tới. Cùng lúc đó, kiếm của Kiệt bị bạt đi ngay khi gần kề vào cổ Hoài Tuyết. Dương Long thấy bất nhẫn nên ra tay ngăn Kiệt hạ thủ trước con mình, ông không biết người cậu này có thật tâm hạ thủ cháu gái hay không nhưng đao kiếm vô tình cẩn thận vẫn hơn. Hoài Tuyết nhìn thấy một màn vừa rồi cũng giật mình.

- Cha…

- Qua chỗ mẹ con đi.

Hoài Tuyết gật đầu đi về phía mẹ và em trai nhường đấu trường lại cho hai người đàn ông tuổi độ ngũ tuần kia. Hoài Tuyết đến ngồi cạnh mẹ, Thiên An lo lắng hỏi:

- Tuyết nhi không sao chứ?

Hoài Tuyết cười nhẹ nói:

- Không sao… cửu phụ không thật sự hạ thủ, chỉ là đấu lâu thể lực muội không trụ được…

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Con thật sự muốn lấy chiếc hồng đăng kia đến thế sao? Đến cửu phụ của mình cũng không nhượng bộ…

Hoài Tuyết cười cười:

- Nhất Túy mới khai trương nếu miễn thuế một năm cũng không tệ, nhất định con có thể phất lên rất nhanh. Vả lại lúc tỷ đấu cửu phụ có nói với con người muốn tỷ đấu với cha…

Huỳnh Hoa ngẩn người hơi nhíu mày nhưng ngay sau đó đôi mày liễu liền giãn ra. Huỳnh Hoa không nói gì nữa chỉ chăm chú nhìn vào cuộc chiến. Hai người ngoài kia dường như càng đấu càng hăng chẳng ai chịu nhường ai. Hải Bằng và Phương Nhi ngồi ngay phía sau Huỳnh Hoa, nhìn Dương Long chiến đấu. Lúc sau, Hải Bằng tặc lưỡi thán:

- Đã lâu rồi không được xem đại ca con tỷ đấu, xem ra mấy năm qua nó tiến bộ không ít.

Huỳnh Hoa không ý kiến gì chỉ cầm tách trà lên tay xoay xoay. Hoài Tuyết nhìn mẹ như vậy cảm thấy ái náy nói:

- Mẹ, con xin lỗi…

Huỳnh Hoa phẩy tay không nói gì mắt chỉ chăm chú nhìn vào trận chiến. Hoài Tuyết đưa mắt nhìn Thiên An, không biết nên làm sao mới tốt, cô nhận thấy mẹ có vẻ căng thẳng khi nhìn cha và cửu phụ đấu võ với nhau. Sức khỏe của Dương Long không phải cô và mấy anh chị em không biết, càng biết mẹ rất lo cho cha mỗi khi ông kịch đấu với người ta thế này.

Thiên An cũng không biết phải làm sao chỉ có thể tiếp tục nhìn vào cuộc chiến. Kiệt có vẻ càng đấu càng hăng hái, sức mạnh mỗi lúc một tăng chứ không giảm, chiêu thức tung ra toàn là chiêu có sức sát thương cao, nếu không may bị đánh trúng không mất mạng cũng cả đời tàn phế. Nhưng không may đối thủ của ông là Dương Long, đứa em rể này có cơ may học được Vô ưu kiếm pháp nên chiêu thức đôi lúc cứ phiêu linh khó mà nắm bắt được, nhất thời không ai có thể chế ngự ai.

Họ càng kịch đấu sàn đấu càng tán loạn, tuy sàn đấu được làm từ gỗ dày và chắc chắn vẫn cứ bị rọc đi hết phần này đến phần khác. Trận chiến này chỉ còn có thể dùng hai từ để hình dung chính là "hung hiểm". Một phần tư rồi một phần ba… sau đó cả sàn đấu sập xuống thành một đống ngổn ngang mà hai người ngoài kia vẫn chưa thể dừng trận chiến. Thời gian cứ chầm chậm trôi, hơn một canh giờ qua đi, nắng cũng đã lên cao nhưng mọi người vẫn giữ nguyên vị trí ngồi hoặc đứng để xem trận chiến. Huỳnh Hoa đã không còn uống trà nữa, chiếc tách vẫn cứ chốc chốc được xoay đều trên tay nàng.

Hoài Tuyết cũng là người học võ nhìn vào không thể không nhận ra cha mình sau khi giải vây cho mình liền có ý muốn lui nhưng người cậu này quả thật một lòng muốn tỷ đấu một trận ra hồn thì phải nên cứ quấn lấy không để cho cha cô bé được lui ra dễ dàng. Thiếu Khanh càng nhìn càng lo lắng, dù anh không có võ công nhìn qua cũng biết cha đang nhân nhượng, cửu phụ lại cứ ra sát chiêu không may dính phải coi như tiêu đời. Anh lo lắng hỏi mẹ:

- Mẹ, cứ đấu như vậy liệu cha có thể thắng không hả mẹ?

Huỳnh Hoa quay nhìn Thiếu Khanh cười nhẹ nói:

- Những người ngang sức ngang tài thế này thắng thua chưa đến phút cuối cùng thì chưa thể phân định.

Hoài Tuyết nói chen vào:

- Nhưng đã đấu lâu như vậy rồi, cha sẽ không sao chứ mẹ? Hay là chúng ta ngăn họ lại đi, cửu phụ ra tay có chút quyết liệt thì phải.

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Không cần, mẹ nói cho con biết, khi hai người đàn ông đang choảng nhau con tốt nhất tránh sang bên đừng có dự vào. Trừ khi nào con cảm thấy mình có bản lĩnh một mình đối đầu với cả hai thì cứ xông vào mà ngăn họ, nếu không, hậu quả sẽ khó lường… đôi khi sẽ làm tổn hại người thân của mình hoặc chính mình.

Hoài Tuyết ngẩn người một lúc sau đó hạ giọng nói:

- Nhưng đấu lâu như vậy con sợ cha không chịu nổi…

Huỳnh Hoa đặt tách trà xuống bàn dịu giọng:

- Không cần phải lo, cùng lắm thì kẻ chột người què. Đều là người nhà không đến mức lấy mạng nhau đâu mà con phải sợ…

Hoài Tuyết nghẹn lời đưa mắt nhìn Thiên An, anh nhẹ lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì nữa cứ xem cha đấu thế nào là được. Anh và mấy anh chị em khác hiện nay đều biết được mẹ có võ công, lại cao cường, hẳn mẹ nhất định có cách dừng hai người kia lại nếu trận đấu ra ngoài tầm kiểm soát, còn có vị trấn chủ là đại phu kia nữa, nghe đâu là sư huynh của mẹ hẳn võ công không tệ, lại là bạn thân của cha, ông ta nhất định không để cha mất mạng hôm nay đâu. Anh kề tai nói mấy ý nghĩ của mình cho Hoài Tuyết, cô nhẹ gật đầu sau đó cùng mẹ nhìn vào trận chiến.

Lúc sau, bất ngờ có một mảnh gỗ sàn đấu bị hai người kia đánh nhau bay thẳng về phía Huỳnh Hoa và Thiếu Khanh. Bàn tay Huỳnh Hoa nhanh chóng choàng qua ôm lấy con trai kéo về phía mình, miếng gỗ bay sượt qua bên tai Thiếu Khanh rơi vào bàn tay to lớn của Hải Bằng. Cả đám con của Huỳnh Hoa đều biến sắc, Thiếu Khanh cũng tái mét mặt mày chỉ có Huỳnh Hoa là bình thản, cô dịu dàng nhìn con trai cười nói:

- Đây chính là tỷ võ, họ như vậy là đã rất tiết chế rồi nếu là người khác hoặc nơi khác thì gà bay chó chạy, mọi thứ hỗn loạn hơn nhiều… nhưng có mẹ ở đây rồi, đừng sợ.

- Vâng ạ.


Hải Bằng vừa nhìn thấy diễn biến vừa rồi lại nghe Huỳnh Hoa xổ một tràng như vậy thì để ý đến đứa nhỏ ngồi cạnh con dâu. Ông có chút ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:

- Đứa nhỏ này là Thiếu Khanh con trai thứ năm của hai đứa đây à?

Huỳnh Hoa cười nhẹ đáp lời:

- Vâng ạ.

Phương Nhi bây giờ mới để ý đến Huỳnh Hoa và đứa nhỏ ngồi bên cạnh, một màn vừa rồi của chị dâu vẫn còn nhanh nhẹn như vậy… mà mọi người lại cho rằng Huỳnh Hoa mất hết võ công từ sau lần tử chiến đó… dường như có chút gì không đúng. Nàng ghé tai nói với cha suy nghĩ của mình, Hải Bằng chỉ mỉm cười nói:

- Ta sớm biết chuyện đó rồi, đại ca con đã nói hết mọi chuyện cho ta biết, sau ngày hôm đó. Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ… đại tẩu con làm vậy chỉ vì muốn thoái lui chuyên tâm chăm sóc cho chồng cho con. Con nên hiểu điều đó cho đại tẩu con…

Phương Nhi nghe vậy thì ngẩn ra. Huỳnh Hoa hơi nhíu mày, chuyện nàng không mất võ công hình như không còn là bí mật nữa rồi. Huỳnh Hoa mím môi thầm mắng: "Dương Long, chàng giỏi lắm lại đi trước thiếp bước cờ này, nghĩa phụ chàng biết chuyện đồng nghĩa cả Hồ gia biết chuyện. Trận chiến hôm nay dám chừng cũng chỉ sắp xếp để cho lão nương đây tái xuất giang hồ… rồi lại giao phó cho lão nương quản lý mọi thứ, muốn lão nương đây mệt đến chết mới vừa lòng hả dạ cũng nên!"

Hoài Tuyết cũng nghe câu nói của Hải Bằng cũng lờ mờ hiểu chuyện nên nói nhỏ với mẹ.

- Mẹ, hay là mẹ ngăn bọn họ lại đi! Còn đấu nữa… con thấy lo cho cha.

Trọng Tín cũng nói vào:

- Mẹ, chắc bây giờ chỉ có mẹ ngăn được hai người đó lại, mẹ còn không ngăn lại cha sẽ không ổn mất, sức khỏe của cha hiện nay dường như đang không tốt...

Phương Nhi nghe hai đứa con của Huỳnh Hoa nói vậy thì kinh ngạc hỏi:

- Đại tẩu, hai đứa nhỏ nói vậy là có ý gì, đại ca không khỏe sao lại còn tiếp chiến với Hồ đại ca?

Huỳnh Hoa thản nhiên nói:

- Không sao. Chỉ là già rồi, gân cốt không còn được như hồi trẻ, hăng hái lên thì có thể choảng nhau cả ngày nhưng tối về thì lại thấy cả người không khỏe ấy mà. Ít nhiều gì đến tối cũng nằm dài ra cho ta thu dọn tàn cuộc, nào thuốc nào xoa bóp… cứ kệ ông ta.

Hoài Tuyết kề tai mẹ hỏi nhỏ:

- Mẹ thật sự không lo sao?

Huỳnh Hoa hơi cau mày nhìn con gái rồi sau đó dịu giọng:

- Lo hay không thì cũng chỉ có ta giải quyết hậu quả chứ ai. Lâu rồi không có dịp đánh nhau thoải mái như vậy, mặc kệ cha con đi. Khanh nhi, con mệt chưa mẹ đưa con về!

Thiếu Khanh sau phen giật mình vừa rồi thì có chút mệt mỏi không muốn xem nữa nghe vậy nhẹ gật đầu. Thiên An thấy vậy vội nói:

- Mẹ cứ ở lại với cha, để con cõng ngũ đệ về.

Hoài Tuyết cũng nói vào:

- Để con với Tam ca đưa ngũ đệ về, mẹ cứ ở lại xem cha đấu với cửu cửu.

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Ba đứa nhỏ đi rồi bên nàng chỉ còn lại Trọng Tín và Phương Linh. Con bé Phương Linh từ nãy đến giờ mãi miết nhìn cha đánh nhau đến mê mẩn không chớp mắt. Đến khi có thêm mảnh gỗ bay đến trước mặt cũng không kịp phản ứng, may có Huỳnh Hoa ngồi bên cạnh nhanh tay chụp lấy cô bé mới bừng tỉnh quay nhìn mẫu thân đầy cảm kích. Tứ Bình quay nhìn sang, cười nhẹ hỏi:

- Hơn một canh giờ rồi, có vẻ như bọn họ đợi sư muội đấy.

Huỳnh Hoa nhếch môi:

- Mặc kệ bọn họ.

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, là Dương Long bị Kiệt đánh bại té lăn trên đống gỗ vụn sau khi bật dậy ông cung tay nhận thua. Kiệt cười nhẹ tung mình lên cây sào để lấy Đại Hồng Đăng. Cũng ngay lúc đó bên cạnh Dương Long xuất hiện một người đó là thê tử của ông.

Vẫn tư thế như của ba mươi năm về trước, Huỳnh Hoa chìa tay ra, Dương Long nắm lấy tay vợ bật người đứng dậy. Huỳnh Hoa đưa tay chậm mồ hôi cho chồng, dịu giọng hỏi:

- Không sao chứ?

Dương Long cười hào sảng nói:

- Thật sảng khoái, lâu rồi không đấu được trận nào thống khoái như vậy… chỉ là sắp kiệt quệ đến nơi rồi… già rồi, chiến đấu lâu dài có chút không chống đỡ nổi.

Huỳnh Hoa cười nhẹ, bàn tay kia vẫn đang nắm chặt lấy tay chồng.

- Biết già rồi mà vẫn hăng hái xông ra, đêm về đừng có mà than thở với thiếp.

Dương Long choàng tay qua ôm vợ, kề tai bà dịu giọng:

- Ta không than thở nàng sẽ để mắt đến ta sao?

Huỳnh Hoa bật cười, bàn tay Huỳnh Hoa và Dương Long đan vào nhau họ cùng rảo bước ngang qua khán đài. Huỳnh Hoa cao giọng gọi:

- Tín nhi, Linh nhi, chúng ta về.

Mọi người ai nhìn thấy cảnh ấy cũng trầm trồ ngưỡng mộ, đôi vợ chồng ấy tuy già rồi vẫn còn mặn nồng như vậy thật hiếm có trên đời. Nhưng bản chất của sự mặn nồng đó thì có lẽ không ai biết, liệu ai đoán được đôi bàn tay đang đan vào nhau kia thực chất lại là một người đang truyền nội lực cho một người. Trận chiến vừa rồi Dương Long quả thật đã dùng hết sức lực vẫn không thể thắng nổi anh vợ. Nhưng nhìn bề ngoài có vẻ như là ông đã nhường cho anh vợ giành phần thắng trong cuộc chiến, còn mình sau đó ung dung nắm tay thê tử rời đi.

Tứ Bình nhếch môi lộ ra chút ý cười, ông biết hai con người này dùng cách ấy để qua mặt thiên hạ suốt những năm qua, đó chính là bí mật của bọn họ, là niềm hạnh phúc của bọn họ nên ông không muốn vạch trần cũng chẳng cần phải vạch trần. Ở độ tuổi này rồi, thời gian không còn dài nữa, còn có thể yêu thương chăm lo cho nhau cứ việc chăm lo, thương yêu nhau. Ông thật tâm cầu chúc cho hai người bọn họ hạnh phúc viên mãn đến cuối đời.

Suy tính của Bình An vương hình như không được như ý cho lắm, người của Hồ Kỳ tiêu cục không làm trấn chủ thì cũng là người cướp được Hồng Đăng suốt mấy năm qua nên một xu tiền thuế triều đình cũng không thu về được. Chỉ có điều, số tiền thuế không cần phải đóng đó Kiệt dùng làm tiền cứu trợ những người nghèo đói bệnh tật trong Bình An trấn và những thị trấn lân cận, suốt gần mười năm qua năm nào cũng vậy. Nên rất nhiều người biết đến Hồ Kỳ tiêu cục, kính ngưỡng họ, nên cho dù việc hành xử của họ đôi đôi lúc có chút quá đáng mọi người cũng vui vẻ bỏ qua…

***

Sau ngày đoạt Đại Hồng Đăng ba tháng Huỳnh Hoa và Dương Long quyết định cho Thiên An và Hoài Tuyết cử hành hôn lễ. Huỳnh Hoa và chồng đích thân cùng con trai con gái mang thiệp mời đến Phù Sinh y quán báo hỷ. Tứ Bình nhìn qua tấm thiệp liền lạnh giọng:

- Hai người cũng thật quá đáng, một đứa là con trai trong nhà, một đứa là con gái ruột… chẳng phải cho chúng lạy vài cái là thành phu thê sao? Mấy chục năm qua ở đất bắc kia sao không cưới đâu cưới hắt cho rồi kéo nhau về đây làm đám cưới để thu tiền bà con, dòng họ, bằng hữu…

Huỳnh Hoa cười nhẹ thành tâm nói:

- Sư huynh quên rằng bọn muội bây giờ là thương gia sao?

- Đúng, đúng, đúng… thương gia, các người thật biết cách làm ăn, chính là cướp của người ta mà thiên hạ phải hai tay dâng tiền mồ hôi công sức, miệng phải ngoác ra cười, chính là tự nguyện cười còn phải chúc tụng…

- Nói nhiều, ngày hôm đó có đến không thì bảo, nếu không đến con gái của anh coi chừng bị muội bắt cóc đi luôn đấy!

Tứ Bình cười cười:

- Đùa thôi, sao có thể không đến. Còn hai người nữa, lúc trước không hề làm đám cưới, có định hôm nào tổ chức lại cho đàng hoàng để tôi còn được uống rượu mừng hay không?

Dương Long bật cười:

- Già rồi, có với nhau mấy mặt con còn cưới sinh gì nữa, nếu cậu muốn uống rượu hôm nào rảnh rỗi tôi bồi tiếp cậu.

Tứ Bình xua tay:

- Thứ tôi muốn uống là rượu mừng của hai người đấy!

Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:

- Nếu anh muốn uống rượu mừng đến vậy hôm nào muội và Long ca sẽ tổ chức lại hôn lễ, sư huynh lại được tấm thiệp mời…

Tứ Bình vừa nghe đến đó vội kêu lên:

- Lại thu tiền à? Thôi bỏ đi, xem như nãy giờ ta chưa nói gì cả.

Huỳnh Hoa hơi nhướn mày hỏi:

- Từ khi nào sư huynh trở thành người yêu tiền như mạng vậy, muội nhớ trước đây huynh không như vậy…

Tứ Bình cười nói:

- Những bệnh nhân đến đây thường là người nghèo không có tiền chạy chữa, bao nhiêu tiền đó ta có thể miễn tiền thuốc cho vài người, cứu được vài tính mạng…

Huỳnh Hoa chỉ hừ giọng không nói gì.

***

Sau hôn lễ của của Hoài Tuyết hai tháng, quán trọ Long Hoa cũng chính thức khai trương, cả nhà của Huỳnh Hoa dời về nơi đó chỉ trừ Hoài Tuyết và Thiên An đã có cơ ngơi riêng. Huỳnh Hoa cho người về Bình An trấn gọi Trọng Nhân và con dâu đến để ra mắt ngoại tổ phụ đồng thời những người hầu trước đó được gửi lại Nam Sơn ai muốn về Bình An trấn an cư lạc nghiệp cùng ông bà chủ đều có thể đến Bình An trấn bất cứ lúc nào. Trọng trách truyền tin đó Huỳnh Hoa giao cho Trọng Tín và A Phúc.

Bình An trấn nhộn nhịp là vậy nhưng sau khi quán trọ của Huỳnh Hoa mở ra khách cũng không được đông đúc cho lắm, có lẽ là người mới nên chưa được tiếng, người đến thường tìm khách điếm quen để trọ cho an toàn. Một phần quán trọ nằm ở phía Nam của thị trấn, tuy gần cạnh bên bến sông Tương nhưng lối giao thương này hiện vẫn còn ít người qua lại. Chỉ có quán rượu của Hoài Tuyết là luôn luôn tất bật, người đến chủ yếu là những tiêu sư của Hồ Kỳ tiêu cục, những ai chưa đến lượt hộ tiêu đều thích đến Nhất Túy tửu lâu chè chén thâu đêm. Phương Linh thì khi vui ở cùng cha mẹ phụ hai người coi sóc Long Hoa quán, buồn buồn liền chạy đến Nhất Túy để tung hoành.

Từ khi Long Hoa quán khai trương vị khách ghé quán nhiều nhất chính là cha con của Tứ Bình vì quán trọ hiện nằm rất gần với Phù Sinh y quán, chỉ có điều hai vị khách này chỉ đến xơi trà, tán dóc xong thì đứng dậy ra về, một xu Huỳnh Hoa cũng không thu được… nàng chỉ có thể lắc đầu cảm thán.

- Xem ra mấy cuốn sách coi ngày khai trương kia tam sao thất bản cả rồi… cứ cái đà này mấy chục miệng ăn kia kéo đến đây làm sao mà nuôi nổi.

Dương Long cười nói:

- Nếu hôm trước chúng ta mở y quán để cạnh tranh với Tứ Bình có lẽ bây giờ đã thu lại được vốn rồi.

Huỳnh Hoa nghe vậy vội xua tay.

- Thôi bỏ đi.

Dương Long nghĩ nghĩ chợt nói:

- Hay là cuối năm nay nàng đến nói với Bình An vương gia cho nàng làm trấn chủ, ông ấy nhất định nể mặt. Như vậy không cần buôn bán, chúng ta chỉ cần đi thu thuế sau đó hưởng bổng lộc, vừa có thể thảnh thơi vừa có thể nuôi mấy chục miệng ăn.

Huỳnh Hoa nhếch nhẹ nụ cười:

- Ý này cũng không tệ.

***

Những ngày cuối hạ, quán trọ vắng khách, mưa bên ngoài lất phất rơi, Huỳnh Hoa ngồi nhìn mưa ngơ ngẩn xuất thần. Dương Long đến choàng tay ôm lấy bờ vai thê tử dịu giọng:

- Nghĩ chuyện gì mà ngẩn ra vậy?

- Nhìn mưa rơi thiếp luôn nhớ đến những chuyện trước kia… mới đó mà đã lâu như vậy, con chúng ta đứa nào cũng trưởng thành đều có thể thành gia lập thất được rồi.

- Ừm. Ta định vài hôm nữa chuẩn bị chút sính lễ, khi Tín nhi cùng đại ca nó về… lần bái phỏng Hồ Kỳ tiêu cục này chúng ta tiện thể cầu thân Thu nhi cho Tín nhi luôn, nàng thấy thế nào?

- Theo chàng vậy. Chỉ cần xong chuyện của Tín nhi, chúng ta chỉ còn lại Khanh nhi và Linh nhi.

- Người mà ta lo nhất chính là Khanh nhi. Chúng ta không thể sống đời để lo cho thằng bé, nhưng để chọn một người chăm lo cả đời cho nó lại chẳng biết chọn ai, vì dù là ai thì cũng chịu khổ một đời, liệu ai sẽ cam tâm tình nguyện?

Huỳnh Hoa khe khẽ thở hắt ra một tiếng, điều này nàng đã nghĩ từ rất lâu rồi vẫn chưa thể có giải pháp vẹn toàn.

- Con chào thúc phụ, chào sư thúc!

- Cẩm Tú đấy à, đến thăm Khanh nhi hả con?

- Vâng ạ.

- Thằng bé trên phòng con cứ lên với nó đi.

Cẩm Tú vào rồi Huỳnh Hoa mới nghiêng đầu sang hỏi chồng:

- Chàng thấy con bé thế nào?

- Đừng nói nàng muốn giữ con bé cho Khanh nhi nhé, Tứ Bình nhất định sẽ không chịu. Con bé là con cưng của cậu ta, để con gái chịu khổ cả đời chẳng cha mẹ nào chấp nhận đâu…

Huỳnh Hoa chỉ nhún vai không ý kiến.

***

- Ngươi nói xem ta phải làm sao? Hắn chính là người ta ghét nhất trên đời… không ngờ hôm nay hắn cùng phụ thân hắn đến y quán gặp phụ thân ta nói chuyện hỏi cưới ta. Hắn nói nào là không đánh không quen biết, hắn nói hắn thương ta ngay lần đầu gặp mặt, nào là tuy trải qua nhiều chuyện nhưng hắn không phút nào quên ta được, nào là suy nghĩ rất kỹ rồi và xác định đời này hắn sống không thể thiếu ta, đúng là nực cười.

Cẩm Tú vào phòng của Thiếu Khanh thì bắt đầu nói không ngừng.

- Hắn còn nói hắn chỉ muốn cưới ta về làm thê tử, còn những người khác đều không đáng để hắn xem trọng… Nhưng ta biết hắn muốn cưới ta tám phần là để trả thù, để hành hạ ta cho thỏa mãn. Lần trước hắn rõ ràng là muốn lấy mạng ta, chút nữa liên lụy đến ngươi luôn. Yêu thương cái con khỉ. Ngươi nói xem ta phải làm sao đây, ta phải làm sao đây? Có chết ta cũng không muốn gã cho tên họ Hồ khốn kiếp đó… Nè, ngươi có đang nghe ta nói không đó?

Cẩm Tú thấy mình nói cả buổi Thiếu Khanh vẫn dán mặt vào quyển sách luận kiếm hiệp kia thì bực tức, cô bé nắm quyển sách quẳng đi. Thiếu Khanh ngước nhìn Cẩm Tú, cô bé đang rủ mặt ra nhìn anh. Vậy những lời vừa rồi hẳn là thật chứ không phải đùa. Nhưng thật thì sao, Thiếu Khanh ngẩn người, cô bé nói với anh những điều này cũng có tác dụng gì đâu, anh đâu biết làm gì để giải quyết vấn đề nan giải ấy của cô bé.

- Ngươi có nghe ta nói không đấy?

- Ta vẫn đang nghe, nhưng cô nương nói với ta chuyện ấy để làm gì, hôn sự của cô nương thì cô nương tự quyết định đi, ta đâu thể giúp được gì…

- Ta nói vậy chính là muốn nhờ ngươi nghĩ cách giúp ta xem ta phải làm sao?

- Cô nương không muốn gả cho hắn sao?

- Ta có chết cũng không gả cho hắn, ta gả cho bất kỳ ai cũng được chỉ trừ hắn ra, với hắn ta chỉ có thù… thù chính là thù… làm sao có thể về chung một nhà cho được.

- Phụ thân cô nương đã quyết định gả cô nương rồi sao?

- Vẫn chưa.

- Nếu vậy cô nương chỉ cần nói với phụ thân là không gả cho hắn là được rồi.

Cẩm Tú lắc đầu:

- Không được, cha ta là một người bảo thủ, cơ bản không hề hỏi ý kiến của ta. Ta đã nói với ông ấy mấy lần rồi là có chết cũng không gả cho cái tên Khiêm Tài đó nhưng ông ấy cứ lơ ta, chỉ trả lời với Hồ tổng tiêu đầu là hỏi lại ý kiến của mẹ ta. Vì sáng nay khi họ đến mẹ ta cùng đệ đệ mà muội muội của ta đi chùa không có ở nhà nếu không số phận của ta chắc cũng đã định luôn rồi.

- Vậy thì cô nương cứ nói với mẹ mình là sẽ không gả cho Tài ca, cô nương không thương người đó…


Cẩm Tú xịu mặt:

- Như vậy càng không có tác dụng, ngươi không biết đó thôi. Mẹ ta chỉ nghe theo một mình cha ta, từ xưa đến nay bà không hề có chủ kiến, cha ta quyết thế nào thì bà nghe theo như vậy…

- Đã như vậy ta biết giúp cô nương thế nào đây?

Cẩm Tú bất ngờ ra vẻ thần bí nói:

- Ngươi không biết nhưng ta biết có người có thể giúp ta.

- Ai cơ?

- Chính là phụ thân và mẫu thân ngươi, ta nghe nói tình cảm của phụ thân ta và hai người bọn họ rất sâu đậm, dù trước nay ta họ không ở đây nhưng cha ta rất thường xuyên nhắc đến họ, có thể họ sẽ giúp được ta đấy… ngươi giúp ta xin phụ thân và mẫu thân ngươi nói giúp ta chuyện này có được không?

- Ta…

Cẩm Tú bắt đầu dịu giọng làm nũng:

- Chỉ là nói mấy lời thôi, có được không, Thiếu Khanh ca ca?

Nhìn thái độ này của Cẩm Tú, Thiếu Khanh chỉ có thể nghe lòng mình tan chảy. Anh gật đầu đáp ứng:

- Được rồi, ta sẽ nói với mẹ ta, nhưng còn giúp được hay không thì ta không biết. Nếu lỡ như không giúp được cô nương thì cô nương sẽ làm như thế nào?

- Ta sẽ chết quách đi cho xong…

Thiếu Khanh giật mình kêu lên:

- Đừng mà…

Cẩm Tú cười hì hì nói:

- Đùa ngươi thôi, nếu cha ta nhất quyết gả ta, ta sẽ bỏ nhà đi, thú vui trên đời còn nhiều ta đâu dễ chết đi như vậy. Mọi chuyện nhờ ngươi nhé! Bây giờ ta đi đón mẹ ta, cầu xin bà đứng ra làm chủ cho ta một lần, hy vọng cha ta sẽ không gả ta cho tên họ Hồ khốn kiếp đó…

- Ừm.

- Nhớ nói giúp ta nhé, ta đi đây.

Cẩm Tú chạy vèo đi nhanh như lúc vừa đến khiến Thiếu Khanh chỉ còn biết ngẩn ngơ nhìn theo. Mãi lúc sau anh mới với tay lấy đôi nạn gỗ chống tay đứng dậy lê bước ra bên ngoài. Anh ra khỏi cửa phòng được hơn mười bước thì chiếc áo khoác ấm áp của mẫu thân choàng qua người anh, giọng bà dịu dàng bên tai:

- Con trai à bên ngoài đang mưa to gió lạnh, con ra đây làm gì?

Thiếu Khanh dừng bước ngước lên nhìn mẹ.

- Mẹ, khi nãy Cẩm Tú đến đây nhờ con nói với mẹ… mong mẹ giúp cô ấy một việc.

Huỳnh Hoa cười dịu dàng:

- Được rồi, có chuyện gì trở vào phòng rồi nói, bên ngoài gió lạnh không nên đứng lâu.

- Vâng.

Nghe xong chuyện của Cẩm Tú, Huỳnh Hoa hơi cau mày một chút mới dịu giọng nói:

- Con nói xem mẹ nên dùng thân phận gì để ngăn cản cha con bé gả nó cho người ta đây?

Thiếu Khanh bối rối:

- Con không biết… nhưng Cẩm Tú không thương Tài ca, gả cho huynh ấy cô ấy nhất định rất đau khổ, chẳng phải quan hệ của mẹ và Hoàng bá phụ rất tốt sao, chắc là có thể nói giúp được.

- Vẫn là câu nói đó, con muốn mẹ dùng thân phận gì để xen vào chuyện gia đình của người ta đây. Không thể cứ có quan hệ tốt một chút là có thể xen vào quản chuyện nhà của người ta. Nói đi cũng phải nói lại, con bé chỉ nói với con mấy câu như vậy đã tìm mẹ nằn nì nhờ vả… con xác định mình thích con bé rồi đúng không?

- Mẹ… không phải như vậy đâu.

- Không phải như vậy tại sao vừa nghe người ta sắp gả đi liền lo cuống cả lên. Hay là mẹ đến đó hỏi cưới Cẩm Tú cho con có được không?

- Đừng mà mẹ. Con chỉ xem cô ấy là bạn, chỉ sợ cô ấy gả cho người mình không yêu sẽ chịu khổ chứ không có ý gì cả.

- Chỉ là bạn mà lo lắng cho người ta đến như vậy… con thực sự không nghĩ gì sao?

- Con không có thật mà mẹ… mẹ sẽ giúp cô ấy chứ?

- Được rồi, để mẹ thử xem sao. Nhưng mà cha con bé vẫn chưa nói gì thì cũng chưa xác định ông ta sẽ gả con gái, làm gì mà con cứ cuống lên như vậy, hả?

- Con…

Thiếu Khanh nghẹn họng. Huỳnh Hoa cúi nhặt quyển Kiếm Hiệp Luận lên đặt vào tay con trai rồi khẽ thở dài lắc đầu quay đi. Đứa con này của nàng thay đổi rồi, nó đang từng bước dấn thân vào con đường tình đầy chông gai gian khổ. Con bé Cẩm Tú kia cứ mười lần đến thì chín lần lấy quyển Kiếm Hiệp Luận ném xuống đất mà thằng bé chẳng chút khó chịu hay giận dỗi, đối với Thiếu Khanh, có thể bao dung như vậy chỉ có thể đối với người thằng bé yêu thương. Huỳnh Hoa ra khỏi cửa liền không thể nén lòng mà cất tiếng thở dài nhưng sau đó đôi môi nàng lại vẽ lên nụ cười đầy ý vị.

Dương Long nhìn thấy biểu hiện kỳ quặc của vợ thì có chút kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Chàng có biết Khanh nhi vừa nói với thiếp chuyện gì không?

- Hửm?

- Thằng bé kêu thiếp đến gặp Tứ Bình, nói với huynh ấy đừng gả Cẩm Tú cho người ta. Nghe người ta sắp gả đi liền cuống lên nhưng nhất quyết không thừa nhận thích con bé. Chàng nói xem, chúng ta nên làm thế nào, như thế nào mới tốt?

- Nụ cười khi nãy… không phải nàng định thử lòng cả thằng bé và con bé sao?

- Đây cũng là một cơ hội tốt, sao chúng ta không tận dụng.

- Nàng không sợ phản tác dụng sao?

- Chí ít cũng có thể biết chúng đang nghĩ gì.

- Chúng đang nghĩ gì không phải nàng là người rõ rất à, còn phải thử sao?

- Chàng không muốn sao?

- Giữa nghĩ và thừa nhận khoảng cách rất lớn, chỉ sợ chúng nó tổn thương. Người khác có thể trưởng thành sau tổn thương nhưng riêng Khanh nhi, nàng cho rằng thằng bé chịu đựng nổi tổn thương sao?

- Dù thế nào cũng phải đến gặp Tứ Bình một chuyến, thiếp đã nhận lời ký thác rồi, không thể thất trách được. Chàng đi cùng thiếp không?

- Ta ở nhà trông quán, dù sao mấy chuyện như vậy nàng mở lời vẫn hơn.

- Được thôi.

***

Phù Sinh y quán.

Tứ Bình dường như có chút bất ngờ khi vị sư muội ngày nào cũng gặp này sáng sớm hôm nay lại trịnh trọng đến thăm. Càng ngạc nhiên hơn là câu đầu tiên mà sư muội của ông hỏi chính là…

- Nghe nói huynh định gả con gái cho cháu trai của muội có phải không?

Tứ Bình thản nhiên bưng tách trà hớp một ngụm rồi gật đầu đáp.

- Đúng vậy.

Sau đó ông kiên nhẫn nghe sư muội của mình nói vòng vo một hồi mới chợt hiểu ra ý nghĩa bên trong là không muốn ông gả con gái, những điều Huỳnh Hoa nói ra rất thực tế rất hiển nhiên, chỉ có một điều…

Tứ Bình nghe đã hiểu mọi chuyện, lại hớp ngụm trà, thản nhiên hỏi:

- Ta gả con gái là chuyện của ta vì sao muội lại không muốn ta gả Cẩm Tú đi? Nếu ta nhớ không nhầm đây là chuyện gia đình của ta, căn bản không liên quan gì đến Trần gia của muội…

Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:

- Đúng vậy đây là việc riêng của gia đình huynh, theo lý muội không có quyền xen vào. Nhưng nếu muội đã đến đây và xen vào thì chính là có liên quan…

Tứ Bình kinh nghi nhìn sư muội, một lúc sau mới hỏi:

- Có liên quan?

Sau đó ông phải mất một lúc lâu để lắng nghe mới hiểu được ý của Huỳnh Hoa. Chính là muốn cầu thân cho đứa con trai thứ năm của nàng là Thiếu Khanh. Tứ Bình nghe xong thì cau mày hỏi lại.

- Là muội cố tình nói cho có liên quan để ta không đuổi muội khỏi nhà đúng không?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Những gì muội nói đều là thật lòng.

Tứ Bình đặt tách trà xuống bàn đánh bộp một tiếng, giọng ông trở nên lạnh tanh:

- Sư muội, muội đùa ta sao? Hai mươi lăm năm trước rõ ràng biết ta đối với muội như thế nào vậy mà lại cứ thế bỏ đi, bây giờ quay trở về đây lại muốn bắt con gái ta. Sư muội à, muội là người hiểu rõ mọi suy nghĩ của ta, muội nghĩ ta sẽ chấp nhận chuyện này sao?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Chuyện trước kia muội cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Huynh cũng nên hiểu cho muội, một khi tình cảm nảy sinh khó thể dùng lý trí để suy nghĩ thấu đáo mọi bề.

- Được, chuyện xưa không nhắc. Nhưng còn chuyện của con gái ta, ta tuyệt đối không gả cho con trai của hai người. Chuyện cũ tuy ta không chấp nhưng không đồng nghĩa ta không cảm thấy mình bị tổn thương, bây giờ muội lại muốn bắt con gái ta phải chịu khổ cả đời… Ta hỏi muội, cha con chúng ta nợ vợ chồng hai người cái gì mà các người cứ muốn hành hạ, không thể buông tha như thế?

Huỳnh Hoa hơi nhíu mày cười nhẹ dịu giọng:

- Bình ca, có phải anh đã nặng lời rồi không? Chuyện chúng ta không liên quan bọn nhỏ. Chỉ cần con bé chấp nhận làm dâu Trần gia, em và Long ca có thể đảm bảo chăm lo cho con bé một đời an nhàn yên ổn… như vậy cũng không thể sao?

Tứ Bình nói gằn từng tiếng:

- An nhàn yên ổn… bên một người chồng sống nay chết mai, không phải là đôi ba ngày thì cũng là đôi ba năm liền trở thành góa phụ! Muội bây giờ cũng là mẹ của mấy đứa con, còn là tri kỷ của ta, muội nghĩ xem nếu là muội đứng ở vị trí của ta, muội sẽ chấp nhận sao? Mà thôi bỏ đi, đối với muội thì không tính, suy nghĩ của muội đến cha của muội còn chịu thua mà… Ta chính thức trả lời, ta sẽ không gả con gái, sư muội, muội có thể về rồi đó.

Huỳnh Hoa vẫn chưa chịu buông tha vẫn nói tiếp:

- Huynh chưa hỏi ý kiến Cẩm Tú sao biết con bé không có chút tình cảm nào với Khanh nhi của muội? Tình cảm vốn là thứ khó suy xét nhất, theo muội huynh nên để con bé tự quyết định cuộc đời mình. Muội đúng là đến để cầu thân, còn bằng lòng hay không hãy để con gái huynh quyết định. Chúng ta đều là những người từng trải, huynh từng cảm thông cho muội bây giờ không thể rộng lượng một lần nữa hay sao?

Tứ Bình lạnh giọng:

- Muội có thấy mình càng lúc càng ích kỷ, càng lúc càng quá đáng hay không? Muội đã đối xử không công bằng với ta một lần ta đã bỏ qua, bây giờ lại muốn kéo con gái ta vào cái vòng oan trái khổ sở đó. Ta bây giờ chân chính hiểu rõ cảm giác của Hồ lão gia khi xưa… một lời, không gả chính là không gả.

- Không thể thương lượng sao?

- Con gái ta không phải là một món hàng.

- Huynh cũng biết con gái mình không phải là một món hàng sao? Đúng vậy con bé không là món hàng, nó còn có suy nghĩ của riêng mình. Huynh không định cho muội hỏi ý kiến con bé một lần sao? Hay huynh sợ con bé sẽ làm huynh bẻ mặt với những tuyên bố vừa rồi?

- Ta thì có gì phải sợ, Cẩm Tú cũng sẽ không chấp nhận lời cầu thân này, ta chỉ lo muội phiền lòng vì hoài công vô ích.

- Muội không phiền, Cẩm Tú hôm nay có ở nhà không?

Tứ Bình thở hắt ra một tiếng cao giọng gọi:

- Vân nhi, đi gọi chị con đến cho cha dạy việc.

- Vâng ạ.

Tứ Bình quay nhìn Huỳnh Hoa cười nhẹ hỏi:

- Có muốn đánh cược với ta không?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Huynh là cha con bé đương nhiên hiểu con bé hơn muội, vả lại ván cờ tình này muội cược một lần rồi chỉ có thua không thể thắng. Chỉ có điều dù thắng hay thua cũng chính là cam tâm tình nguyện…

Tứ Bình thờ ơ hỏi:

- Chuyện trước kia muội chưa từng hối hận sao?

- Không phải chưa từng chỉ là dù thời gian có quay trở lại muội vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

- Chỉ tiếc rằng con gái của ta còn quá nhỏ, bản tính của nó cũng không phóng khoáng như muội, tốt nhất muội đừng kỳ vọng quá nhiều.

- Cha cho gọi con… con chào sư thúc!

Tiếng gọi của Cẩm Tú làm cuộc đối thoại của Huỳnh Hoa và Tứ Bình ngay lập tức dừng lại. Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Con gái ngoan.

Tứ Bình gật gù thơ ơ nói.

- Sư thúc của con có chuyện muốn nói với con.

Cẩm Tú ngơ ngác hỏi:

- Có chuyện gì ạ?

Huỳnh Hoa bắt đầu câu chuyện bằng vẻ thản nhiên:


- Ta nghe nói con không muốn gả cho Hồ Khiêm Tài, đúng không?

- Vâng ạ.

- Vì sao không bằng lòng? Không hợp nhãn hay vì trong lòng đã có ý trung nhân? Có thể cho ta được biết hay không?

- Con…

Cô bé có chút do dự đưa mắt nhìn cha chứ không vội trả lời, Huỳnh Hoa nắm ngay cơ hội nói luôn.

- Khanh nhi biết chuyện liền một hai buộc ta đến đây để ngăn cha con gả con đi. Con có biết vì sao thằng bé lại quan tâm đến việc này đến như vậy hay không? Vì nó thích con đấy, bởi vì thích mới không muốn người con gái mình thương bị gả cho người mà cô ta không thích. Có thể con hỏi, thằng bé sẽ không thừa nhận bởi vì nó nghĩ nó không xứng đáng được yêu thương, nó không dám yêu ai… những nổi niềm đó nó chỉ dám nói với ta nên ta mới biết. Ta không biết con nghĩ gì về Thiếu Khanh, không biết trong mắt con đứa trẻ tội nghiệp đó ngoài là một người bạn ra còn có chút tình cảm nào đặc biệt hay không nhưng ta nghĩ con nên biết tấm lòng của thằng bé. Hôm nay ta đến đây ngoài việc làm theo yêu cầu của Khanh nhi là ngăn cha con gả con cho Khiêm Tài, ta còn muốn nói một điều nữa chính là cầu thân con cho Thiếu Khanh nhà ta. Ta không buộc con phải trả lời ngay, con cứ suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy quyết định, ta chỉ hy vọng quyết định của con không do cha của con tác động vào. Con có quyền đồng ý hay không đồng ý, Trần gia luôn dang rộng đôi tay đón chào con!

Cẩm Tú nghe xong lời của Huỳnh Hoa thì ngẩn người. Tứ Bình nhẹ giọng:

- Sư thúc con đã nói như vậy rồi, quyết định thế nào là ở con. Còn việc Hồ Tổng tiêu đầu và con trai đến đây cầu thân hôm qua ta cũng để con toàn quyền quyết định.

Cẩm Tú thoáng vui hỏi lại:

- Vậy cha sẽ không gả con cho tên họ Hồ đáng ghét đó nữa phải không?

- Ừm.

- Con cảm ơn cha. Nhưng còn chuyện của sư thúc…

Cô bé ngập ngừng. Tứ Bình nói:

- Con cứ từ từ suy nghĩ không cần trả lời ngay.

- Ngoài việc này còn việc gì nữa không cha?

- Không còn, con có thể lui.

Cẩm Tú đi rồi, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Chẳng phải khi nãy huynh quyết liệt lắm sao, bây giờ lại trở nên dịu dàng với con gái như vậy, không phải đang xui con bé dấn thân vào bể khổ hay sao?

Tứ Bình thờ ơ.

- Nếu là tâm nguyện của con bé thì ta cũng chẳng còn gì để nói. Xem như cả nhà ta kiếp trước nợ muội…

***

Quán trọ Long Hoa.

- Tên tiểu tử thối tha, ta chỉ nói là ta không muốn gả cho tên khốn kia chứ có nói là sẽ gả cho ngươi đâu. Ngươi đang làm cái trò gì vậy hả?

Cẩm Tú vừa đạp bung cánh cửa phòng của Thiếu Khanh, nhìn thấy anh lập tức cất giọng oang oang. Thiếu Khanh ngẩn người hỏi lại:

- Lại có chuyện gì sao?

Cẩm Tú nghe hỏi bực tức la ầm lên:

- Ngươi còn dám hỏi. Chẳng phải ngươi kêu mẹ ngươi đến gặp cha ta sao?

- Thì cô kêu ta nhờ mẹ đến nói giúp.

- Đúng vậy ta nhờ ngươi nói với bà ấy ngăn cha ta gả ta đi chứ có nói muốn gả cho ngươi đâu. Nhưng mẹ ngươi đến không phải để ngăn cha ta mà là hỏi cưới ta cho ngươi. Ngươi nói đi, ngươi đã nói những gì với mẹ của ngươi.

Thiếu Khanh kinh nghi nhìn Cẩm Tú:

- Cô nương nói mẹ ta đến nhà cô để cầu thân sao?

- Đúng vậy, là chủ ý của ngươi đúng không? Ta nói cho ngươi biết, từ trước đến nay ta chỉ xem ngươi là người anh em tốt, chỉ có ngươi chịu lắng nghe ta. Chỉ như vậy thôi, ta không hề thương ngươi, chẳng lẽ ta đã làm gì cho ngươi hiểu lầm sao?

Thiếu Khanh hơi cúi mặt lắc đầu:

- Không đâu, ta không có hiểu lầm, ta cũng không đâu có tình cảm gì với cô nương, dữ dằn như vậy…

Cẩm Tú gào lên:

- Ngươi vừa nói cái gì đó?

Thiếu Khanh mím môi dịu giọng:

- Ta chỉ nói... ta thật sự chỉ nhờ mẫu thân đến nói giúp cô nương, có lẽ bà hiểu lầm ta thích ngươi nên mới lên tiếng cầu thân ngươi cho ta…

Cẩm Tú nhào lại gần như muốn nhảy cả lên người Thiếu Khanh hỏi nhanh:

- Không phải chủ ý của ngươi sao? Thật sự chỉ là hiểu lầm sao?

Thiếu Khanh gật đầu như mổ thóc:

- Thật, chỉ là hiểu lầm.

- Vậy ngươi mau đi nói với mẹ ngươi mọi chuyện chỉ là hiểu lầm đi. Ta phá phách như vậy cha ta hiện đang muốn gả ta đi càng sớm càng tốt. Mẹ ngươi và cha ta giao tình tốt như vậy biết đâu ông ta gả ta cho ngươi thật thì phải làm sao? Ta có thích ngươi đâu, ta chỉ thích tự do tự tại thôi, ta vẫn còn muốn chơi đùa thêm vài năm nữa không muốn làm vợ làm mẹ lúc này đâu.

- Được rồi ta sẽ nói lại với mẹ ta, cô nương cứ yên tâm về đi.

- Ta cảnh cáo ngươi, nếu mà nói không xong, cha ta vẫn quyết chí gả ta cho ngươi thì ngươi biết tay ta.

Thiếu Khanh cười nhẹ hỏi:

- Cô nương sẽ lấy mạng ta sao?

Cẩm Tú lạnh lùng:

- Mạng ngươi thì đáng giá bao nhiêu, ngươi mà nói không xong, mẹ ngươi không đến nói rõ ràng lại với cha ta thì kể từ bây giờ ta sẽ không nhìn mặt ngươi nữa. Nghe rõ lời ta rồi chứ? Ta đi đây.

Cẩm Tú quay đi, nụ cười trên đôi môi Thiếu Khanh cũng cùng lúc lịm tắt. Bàn tay vô thức đưa lên bấu chặt vào bờ ngực, nơi đó dường như đang đau nhói từng cơn, không phải là cái đau cái mệt như những lần phát bệnh trước đó, chỉ là cảm giác đau đớn đó còn khó chịu hơn những lần căn bệnh kia phát tác. Thiếu Khanh nhắm mắt hít sâu rồi thở ra để điều hòa lại tâm tình.

Huỳnh Hoa bước vào thấy con trai như vậy có chút lo lắng hỏi:

- Sao vậy, lại cảm thấy mệt sao?

Thiếu Khanh mở mắt nhẹ lắc đầu:

- Con không sao.

- Con bé Cẩm Tú vừa mới chạy ra vẻ mặt không được vui cho lắm, hai đứa lại có chuyện gì sao?

- Mẹ có thể nói thật cho con biết, có phải mẹ đến gặp phụ thân của Cẩm Tú ngỏ lời cầu thân cô ấy cho con không?

- Đúng vậy.

- Mẹ, sao mẹ lại làm vậy, con đã nói với mẹ rồi con và cô ấy…

Thiếu Khanh chưa hết câu Huỳnh Hoa đã nói chen vào.

- Nếu mẹ không nói như vậy thì con nói xem mẹ lấy lý do gì đi ngăn cản người ta gả con gái đi, con bé là con gái nhà người ta, vốn dĩ chẳng có tí quan hệ gì với chúng ta. Chẳng phải con muốn mẹ ngăn cha nó gả nó đi sao? Đó chính là một cách trong lúc không có cách. Con nên vui vì điều đó, chính vì vậy cha con bé không gả nó qua nhà của cậu con nữa…

- Mẹ nói như vậy chỉ là để cho phụ thân cô ấy suy nghĩ lại thôi sao?

- Đúng vậy. Nó cũng có tác dụng ngay lập tức.

Thiếu Khanh vội vàng nói:

- Vậy mẹ hãy vì con đến đó một chuyến nữa, nói cho Hoàng thúc phụ biết đó chỉ là cách hoãn binh hay là hiểu lầm gì đó, mẹ thu hồi lại câu nói cầu thân kia lại có được không?

Huỳnh Hoa thản nhiên hỏi lại:

- Con nói lý do tại sao mẹ phải giúp con thu hồi lời cầu thân đó lại xem?

- Con không thương cô ấy.

Huỳnh Hoa quay lại nhìn xoáy vào con trai, hỏi gằn từng tiếng:

- Con thật sự không có chút tình cảm nào với con bé đó thật sao?

Thiếu Khanh nhìn vào ánh mắt như soi thấu của mẹ một lúc thì cụp mặt lí nhí:

- Cô ấy sẽ không chấp nhận con, cô ấy không thích con.

- Hửm?

- Khi nãy cô ấy đến đã nói với con như vậy. Cô ấy nói không có chút tình cảm nào với con, cô ấy kêu con nói với mẹ là hãy đến gặp cha cô ấy rút lại lời cầu thân kia giùm. Nếu không, sau này cô ấy sẽ không nhìn mặt con nữa…

Nói xong câu đó Thiếu Khanh lại vô thức đưa tay lên ngực, chỉ cần nghĩ đến việc sau này không thể gặp và trò chuyện cùng cô bé đanh đá kia không hiểu sao trái tim anh lại cảm thấy đau. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Hóa ra đó mới chính là tâm tình của con bé, có lẽ mẹ đã sai rồi, mẹ xin lỗi. Khanh nhi, con sao vậy? Cảm thấy mệt sao?

Thiếu Khanh khẽ gật đầu.

- Để mẹ lấy thuốc cho con uống.

Cho con trai uống thuốc xong, Huỳnh Hoa ngồi cạnh bên lo lắng hỏi:

- Đã thấy đỡ hơn chưa?

Thiếu Khanh nhẹ gật đầu cho mẫu thân yên tâm. Nhưng sau đó anh lại hỏi một câu khiến Huỳnh Hoa ngẩn người.

- Mẹ, lẽ nào thích một người là đau lòng như vậy sao?

Huỳnh Hoa nhìn sững con trai. Đứa bé hay ngại ngùng này vừa mới thừa nhận nó thích con bé kia, nhưng cũng chính là lúc nhìn rõ kết cục của cả hai nhất, chỉ hai từ để hình dung là: vô vọng.

- Con thích con bé tại sao lại không muốn mẹ mang con bé về cho con?

- Dù là ai đi nữa, nếu ở bên con đều sẽ khổ cả đời. Mẹ đã khổ vì con gần hai mươi năm con chưa thể trả được gì, có lẽ phải đợi đến kiếp sau mới trả được những gì con nợ mẹ. Đã vậy, sao con có thể kéo theo nhiều người phải khổ vì con…

Điều này Huỳnh Hoa và cả trượng phu đều hiểu chứ không phải là không hiểu, chỉ có điều nàng là một người làm mẹ, đôi khi sẽ vì con mình mà ích kỷ với những người khác dù đứa trẻ kia là con nuôi hay con ruột. Nàng biết rõ mình không thể sống đời để chăm sóc bảo vệ đứa con tội nghiệp này, người duy nhất có thể kề cận, chấp nhận chịu khổ, chăm sóc cho đứa con này của nàng chỉ có thể là thê tử của nó. Chỉ có điều Thiếu Khanh cũng hiểu rất rõ bản thân mình, anh không muốn nhiều người vì mình mà chịu khổ. Huỳnh Hoa khẽ thở dài dịu giọng:

- Hãy nhắm mắt ngủ một lúc cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

- Mẹ ở cạnh con nhé.

- Yên tâm, mẹ luôn ở bên con.






— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.