Tình Yêu Dưới Bàn - Bán Đảo Thiết Hạp

Chương 57: Hạ Xa Vũ... Anh sắp c.h.et trên người em rồi



Phó Đài Sầm trở về phòng, bất ngờ nhìn thấy Hạ Xa Vũ đang ngồi đợi trên bậc thềm cửa, chân tựa vào cây ô dài, ôm con mèo trong lòng.

Con mèo cũng bị ướt không ít, cả người ướt sũng, làm ướt cả vạt áo sơ mi của Hạ Xa Vũ. Nước mưa từ mái hiên vẫn rơi xuống, thỉnh thoảng văng lên nước ở cạnh giày của cậu.

"Nghĩ anh không đến à?" Phó Đài Sầm có chút ngạc nhiên.

Khi đến gần, Hạ Xa Vũ mới đặt con mèo xuống, rồi ôm hộp gấm và cầm túi nhựa đứng dậy: "Có chút lo lắng. Sợ anh về không tìm em ngay mà tự làm mình buồn."

Thấy ống quần và tay áo của cậu đều ướt, Phó Đài Sầm mở cửa, nhưng con mèo đã nhanh chóng chen vào trước. Anh mở rộng cửa thêm một chút rồi nói với Hạ Xa Vũ: "Vào trong rồi nói." Sau đó, anh đưa cho cậu một chiếc khăn, "Lau đi, ướt thế này khó chịu lắm."

Vừa bước vào cửa, một mùi thơm đặc trưng của mực và giấy hòa quyện với hương gỗ nhạt từ đồ nội thất bằng gỗ tự nhiên lập tức lan tỏa. Căn phòng này rộng hơn phòng khách khá nhiều, chiếc giường cũng lớn gấp đôi, ngoài ra còn có một chiếc bàn làm việc rộng rãi hơn, trên bàn đầy đủ các dụng cụ văn phòng, chiếc nghiên mực với vết mực khô dày cộp, rõ ràng đã dùng nhiều năm, và thực sự là một vật dụng thường xuyên được sử dụng chứ không chỉ để làm cảnh.

Hạ Xa Vũ đặt chiếc hộp gấm chứa bút lông lên bàn, sau đó tháo chiếc áo sơ mi ướt sũng vì mưa ra, treo nó lên tựa lưng ghế để phơi, đồng thời dùng khăn lau khô những chỗ bị ướt.

Phó Đài Sầm ngồi xuống ghế sofa, trong khi đó, con mèo chạy vội đến, nằm thoải mái trên chiếc gối tựa bên cạnh anh.

“Mèo con... đừng giẫm lên đó.”

Hạ Xa Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Đài Sầm rút chiếc gối ôm từ dưới thân con mèo, bề mặt vải bị móng tay cào ra nhiều sợi lông.

Hạ Xa Vũ nhìn một lúc, đi đến nói: “Hình như nó tới kỳ động dục rồi.”

“Thực ra đã qua rồi, nhưng vẫn như vậy.”Phó Đài Sầm vuốt đầu con mèo, trách cứ nói: “Cứ ba ngày thì hết hai ngày động dục, mày không thấy quá mức sao?” Anh vừa nói, vừa dùng tay vuốt từ cổ mèo lên đến đuôi, làm cho nó cảm thấy thoải mái hơn.

Phó Đài Sầm có đôi tay đẹp, khiến cho động tác này trông thật quyến rũ, Hạ Xa Vũ gần như ngay lập tức nhớ đến hình ảnh ngón tay này khi giúp mình thỏa mãn như nào, không kìm được hầu kết khẽ di chuyển, nghĩ một đằng nói một nẻo mà trêu chọc: “Anh đừng nói nó, anh cũng không tốt hơn là bao.”

Phó Đài Sầm nghe vậy cười lên, thậm chí ngả người ra phía sau một chút: “Vậy anh may mắn hơn nó, anh có vợ giúp anh vượt qua giai đoạn động dục, đúng không?”

“Chưa chắc, phải xem anh thể hiện thế nào.” Hạ Xa Vũ nâng một bên lông mày, nói: “Nếu anh thể hiện không tốt, em cũng sẽ triệt sản cho anh đấy.”

Cái vẻ lạnh lùng của cậu khiến người ta không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, Phó Đài Sầm kéo tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình: “Vậy em sẽ không nỡ đâu. Nếu anh bị triệt sản, em phải làm sao đây?”

“Hành xử cho đàng hoàng, Phó Đài Sầm.” Hạ Xa Vũ vòng tay quanh cổ anh, nắm cằm anh rồi từ từ xoay mặt anh lại, định nói chuyện nghiêm túc: “Vậy anh nói với họ thế nào rồi?”

Phó Đài Sầm không cho rằng đây là chuyện lớn, cũng không muốn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, anh lại gần hôn cậu một cái rồi mới nói: “Tủ đã sửa xong, những gì cần nói anh đều đã nói rồi, coi như ai cũng không thuyết phục được ai. Dù sao cũng không hy vọng giải quyết được hết mọi chuyện trong một lần, nhưng ít ra so với việc cứ suy đoán với nhau thì tốt hơn nhiều.”

Anh nói nhẹ nhàng vậy, nhưng thực ra Hạ Xa Vũ lúc nãy cũng không rời đi quá xa, đương nhiên cậu cũng nghe được đại khái những gì Phó Đài Sầm nói. Điều khiến cậu cảm động chính là, dường như Phó Đài Sầm luôn cố gắng đưa cậu vào trong kế hoạch cuộc sống của mình trong tương lai.

Đương nhiên, người này tính cách vốn thẳng thắn, có vốn liếng để làm vậy, còn Hạ Xa Vũ tự nhận mình không thể làm được kiểu không quan tâm gì như vậy, cậu cần có kế hoạch và tiến hành từng bước ổn định. Chuyến đi lần này thực sự khiến cậu có thêm một suy nghĩ mới, những lời của Phó Đài Sầm đã khiến cậu quyết định hành động nhanh chóng hơn.

Thấy Hạ Xa Vũ hình như đang suy nghĩ gì đó, tinh thần không còn cao, Phó Đài Sầm không muốn cậu cứ mãi lo nghĩ về chuyện phiền phức này, anh thả cậu ra, dự định thay đổi không khí, nói chuyện với cậu về chuyện khác.

“Em không tò mò mấy cây bút kia khác nhau như thế nào à?” Phó Đài Sầm nói, “Anh phải viết chữ cho người khác, đúng lúc có thể thử bút cho em.”

Hạ Xa Vũ liền đứng dậy theo Phó Đài Sầm, con mèo nhân lúc cả hai di chuyển mà hoảng sợ, nhảy xuống ghế sofa, không biết lại chạy đi đâu.

Phó Đài Sầm mở bút rất thành thạo, lấy ba cây bút sáng nay chọn từ trong hộp gấm ra, lần lượt ấn đầu bút cho mềm ra rồi vẩy nhẹ để loại bỏ lông thừa.

“Bút của nhà anh, mũi bút khá sạch, nên khi vẩy lông thừa sẽ không có nhiều lông rơi ra, nhưng bút của các hãng khác thì bước này rất quan trọng, nếu không khi viết sẽ bị rơi lông liên tục.” Để làm Hạ Xa Vũ vui, giọng anh có vẻ mềm mỏng hơn một chút, dạy rất tỉ mỉ.

Sau đó anh nhúng đầu bút vào nước ấm, trong lúc chờ, nhỏ vài giọt nước vào nghiên mực, để mực được xay đều rồi để đầu bút thấm đầy mực và treo lên nghỉ ngơi. Một lúc sau, Phó Đài Sầm cầm lên, xoay nhẹ rồi nhìn kỹ một lúc: “Như vậy là có thể viết rồi. Em muốn thử không?”

Sau khi niết đầu bút, Hạ Xa Vũ cầm lấy bút lông và thử viết chữ "Nhất". Thực ra, chữ viết của cậu ngày thường cũng khá ổn, nhưng chữ viết bằng bút lông khác với viết bằng bút bi, nên không thể gọi là thành thạo, cuối nét chữ không thể thu lại gọn gàng, dáng vẻ cũng không thể nói là chuẩn.

Cậu nghiêng đầu, mời: "Anh muốn em viết cho anh một chữ không?"

Phó Đài Sầm liền bước tới, ôm lấy cậu từ phía sau, nắm tay cậu, tay anh phủ lên mu bàn tay cậu, các khớp và gân tay hiện lên rất rõ, tạo nên một cảm giác căng thẳng khó tả.

"Hành thư?" Lúc này Hạ Xa Vũ nhận ra chút ít, "Triệu Mạnh Phủ?"

"Nhưng là của Lục Giản Chi." Phó Đài Sầm mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ như anh không ngạc nhiên khi cậu không biết, "Phong cách chữ rất ít người viết."

Hạ Xa Vũ chìm đắm trong việc ngắm nhìn, một lúc quên mất mình phải làm gì, cổ tay căng cứng quá mức. Phó Đài Sầm ghé tai nói: "Viết chữ phải theo lòng mình, em cần thư giãn một chút."

Đó là một lời chỉ bảo có vẻ rất mập mờ, Hạ Xa Vũ lập tức buông lỏng tay hơn. Cảm giác đó thật kỳ diệu, lưng dựa vào người, tay bị người nắm chặt, nhịp thở của Phó Đài Sầm, mùi sạch sẽ từ cơ thể anh sau cơn mưa, tất cả đều khiến trái tim cậu xao động, không thể tập trung vào tờ giấy. Cậu lại liếc thấy món đồ mà Phó Đài Sầm vừa lấy ra từ túi nhựa — đó là một con dấu.

Bỗng nhiên nhớ lại những lời trêu ghẹo của Phó Đài Sầm ở phòng thư pháp tại Biệt Viện trước đó, Hạ Xa Vũ không khỏi nhíu mày, tự nhủ rằng viết chữ chẳng phải là để tĩnh tâm sao, sao càng viết lại càng cảm thấy bồn chồn, mất tập trung. Chẳng hiểu sao Phó Đài Sầm lại càng tận tâm dạy dỗ cậu, Hạ Xa Vũ càng thấy anh đối xử tốt với mình như vậy, lại càng muốn chinh phục anh.

"Phó Đài Sầm, thực ra em không có cảm xúc gì đâu, không tức giận, cũng không khó chịu." Hạ Xa Vũ nhìn vào tờ giấy, trong tay vẫn để Phó Đài Sầm dẫn dắt viết một chữ “Cần” bằng chữ phồn thể, "Anh không cần phải cố gắng làm em vui."

"Anh không cố làm em vui." Bốn chữ "cố làm em vui" được Phó Đài Sầm nhấn mạnh, anh trả lời, "Anh nghĩ là khi hai người yêu nhau, anh muốn cùng em vui vẻ, chứ không phải là em phải lo lắng vì anh, và anh lo lắng vì em."

Mực trên giấy lại kéo dài ra thành một chữ, đó là "Tẫn".

Qua lớp áo phông mỏng, Hạ Xa Vũ cử động vai một chút, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ và độ chắc chắn của lồng ngực đối phương: "Sao áo vẫn còn ướt thế, khó chịu quá."

Nét bút cuối cùng cuối cùng cũng viết xong, Phó Đài Sầm đã sớm cảm nhận được sự rục rịch trong lòng mình, đúng lúc lùi lại một bước, buông tay cậu ra. Hạ Xa Vũ xoay người lại, dựa lưng vào bàn viết, tay chống ra sau hông, ngón tay ấn xuống mặt giấy tạo thành những nếp gấp nhẹ như sóng, ánh mắt cậu dừng lại ở yết hầu của anh: "Vừa rồi anh nói, muốn cùng vui vẻ phải không?"

Trong ánh mắt không chút biểu cảm của cả hai, Hạ Xa Vũ đột nhiên hỏi: "Giờ anh có muốn ngủ với em không?"

Phó Đài Sầm khẽ mỉm cười, trêu đùa: "Sao vậy, anh thoát được một kiếp, không cần triệt sản nữa à?"

"Vì hôm nay anh làm rất tốt."

Sau đó là một khoảng lặng, là khoảng lặng của âm thanh, nhưng không phải của suy nghĩ. Ánh mắt của Phó Đài Sầm như đã sớm lột trần tất cả mọi thứ của cậu, trong khi hơi thở của Hạ Xa Vũ cũng ngày càng nặng nề hơn.

Hạ Xa Vũ giơ tay, ấn mạnh sau gáy anh xuống, chỉ mới nói được hai chữ, Phó Đài Sầm đã hôn lên môi cậu. Phó Đài Sầm một tay ôm lấy eo cậu, tay kia cẩn thận đặt cây bút trở lại bên nghiên mực, rồi lại đẩy người lên một chút, Hạ Xa Vũ ngồi xuống chiếc bàn viết chạm khắc tinh xảo bằng gỗ.

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, trong lúc đổi hơi thở, Hạ Xa Vũ mới tách ra một chút, vội vàng kéo chiếc áo phông qua đầu xuống. Phó Đài Sầm lập tức theo sát, tay di dọc theo xương quai xanh rồi tiếp tục lên trên, nắm lấy cổ cậu và đè xuống, yết hầu lăn trong lòng bàn tay, cảm giác như thiếu không khí, như sắp chết ngạt.

Hạ Xa Vũ cả người đỏ rực, cơ bụng cuối cùng không thể giữ nổi sức, liền nằm xuống, tiếng loảng xoảng vang lên, không biết có làm đổ gì trên bàn viết hay không, nhưng chắc chắn cậu đã nằm lên ba chữ lớn vừa viết xong. Cần Tẫn Hoan.

Quả thật là Cần Tẫn Hoan. (Cần Tẫn Hoan: tận hưởng niềm vui/hạnh phúc)

Chữ vừa viết xong còn chưa khô, mực dính lên da Hạ Xa Vũ, giống như trong tranh kích tình, hòa vào giấy. Vì cũng là giấy, nên cũng có thể viết lên, đen trắng đan xen, khiến người ta đỏ mắt. Phó Đài Sầm tay ngứa, cầm bút lông dê nhúng mực, vung một nét qua ngực cậu, viết "Môn la ý ta, chiết quế tư quân", rồi lại viết "Xưa nay thánh hiền toàn chết tẫn, duy có uống giả lưu kỳ danh".

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, không nhanh không chậm hỏi: "Lần này cảm nhận được chưa? Bút lông dê có mềm hơn không?"

Hạ Xa Vũ cảm thấy ngứa, cảm thấy ướt, cảm thấy dính, cậu lấy cánh tay che mắt, thở dốc: "Mềm..."

Phó Đài Sầm ném cây bút đi, rồi lấy một cây khác, tiếp tục quét xuống: "Bút lông sói, có cứng hơn một chút không?"

Hạ Xa Vũ cảm thấy đầu bút xoay vòng quanh, vừa đau vừa ngứa, ngược lại lại càng khó chịu hơn: "Đừng dùng cái này... đừng trêu chọc em, Phó Đài Sầm... thay cây cứng hơn đi..."

Sau đó, cậu nghe thấy âm thanh của khóa kim loại bật lên cùng với tiếng xào xạc, rồi cây bút cứng nhất được thay vào...

"Rất nhanh, ngực của Phó Đài Sầm áp sát vào, nước thấm ướt cả hai người trước ngực, áp chặt, dính vào, Phó Đài Sầm hôn lên môi cậu, hôn lên tai và cằm của anh ta, người dưới thân hoàn toàn sụp đổ, không thể phản kháng một chút nào.

“Vợ ơi, đừng lười biến, em lên một chút được không?” Phó Đài Sầm hôn lên đôi mắt dần mờ đi vì dục vọng của cậu: “Hình như anh quên khóa cửa.”

Hạ Xa Vũ trên giường tuy có vẻ buông thả, nhưng cũng rất biết giữ thể diện, không thể chịu nổi khi bị lời trêu chọc về chuyện đó bị người khác phát hiện. Hơn nữa, trong nhà còn có trưởng bối, vậy mà cậu lại ở giữa ban ngày, trong phòng của Phó Đài Sầm mà lén lút làm những chuyện đó.

Cảm nhận được phản ứng từ cơ thể đối phương, Phó Đài Sầm bị kích động, đôi mày khẽ nhíu lại, lập tức bế cậu lên, vừa ôm vừa đi về phía cửa phòng, vặn tay nắm cửa.

Hạ Xa Vũ mồ hôi chảy ròng ròng, sống lưng đụng vào ván cửa, lúc này nghe thấy không biết từ đâu truyền đến tiếng mèo kêu, rồi sau đó là tiếng giày vải đạp xuống đất ngoài phòng khi có người đi ngang qua.

Với một tiếng "cạch", Phó Đài Sầm khóa cửa từ phía dưới. Thân thể cậu ngã xuống, nhưng lại được Phó Đài Sầm kéo lên và đặt lại trên mặt bàn.

Hạ Xa Vũ cắn môi, đứt quãng mà nói: “Phó Đài Sầm, có phải em đã làm hư anh không? Anh dạy em viết chữ, em câu dẫn anh cùng em ngủ, còn ở nhà anh ban ngày làm chuyện này.”

"Không ai dẫn dắt ai cả, chúng ta đều hư hỏng cùng nhau, nếu dùng lời của em mà nói thì là "lừa đảo nhau", ngày hôm qua anh đã định làm vậy rồi." Phó Đài Sầm giọng khàn khàn, lại ôm Hạ Xa Vũ lên, ném cậu xuống giường, kéo lại gần, "Lại nói, em đã ở nhà anh rồi, cũng đã gặp người lớn rồi, vẫn gọi anh là Phó Đài Sầm thế này, không đổi một tiếng gọi khác sao?"

Hạ Xa Vũ cắn môi, rên lên một tiếng, trước đó còn khá thích, nhưng đột nhiên Phó Đài Sầm lại chậm lại. Điều khiến cậu khó chịu nhất là một tiếng kêu như mèo, quả nhiên không biết từ đâu, con mèo lại nhảy lên giường, nằm cạnh chân Hạ Xa Vũ, đuôi bông không ngừng quét qua mắt cá chân trần của cậu. Hạ Xa Vũ động đậy ngón chân, không thể đuổi được con mèo đi.

"Không biết, đổi thành gì..." Hạ Xa Vũ chỉ có thể nén thở, lại cảm thấy có một sinh vật sống ở gần mình thật sự rất xấu hổ, "ANh làm mẫu thử xem?"

Người này đến lúc này mà còn muốn dùng mưu kế, Phó Đài Sầm sao có thể mắc bẫy, trực tiếp dùng hành động buộc cậu phải nghe lời. Phía trước nóng bỏng, phía sau lại trống không, Hạ Xa Vũ không chịu nổi, lập tức phát ra tiếng.

"Bây giờ em biết chưa?"

"Đừng, Phó Đài Sầm..." Hạ Xa Vũ không còn sức lực, cả người như muốn rơi vào trạng thái bị chi phối, cậu cảm thấy giờ mình giống như một con mèo động tình, "Em sai rồi... Phó... thầy Phó..."

Mặc dù Phó Đài Sầm cũng rất thích nghe, nhưng hôm nay anh muốn nghe cái gì khác: "Không phải cái này, Hạ Xa Vũ, em đừng giả vờ nữa."

Phó Đài Sầm không hài lòng, lại ép thêm mạnh một lần nữa, Hạ Xa Vũ lập tức cảm thấy như bị ném lên độ cao vạn mét, tai bị mất áp suất, tiếng thở mạnh mẽ vang lên.

Càng lên cao, cảm giác dưới da càng rõ ràng, như thể máu trong người sắp vỡ ra, nhưng đồng thời tinh thần lại rơi vào trạng thái trống rỗng, không thể nghĩ gì, chỉ còn lại phản ứng cơ thể theo bản năng. Hạ Xa Vũ cũng không hiểu vì sao hai cảm giác mâu thuẫn này lại xuất hiện cùng lúc.

"Đừng đùa em nữa... Phó Đài Sầm..." Hạ Xa Vũ nói lắp bắp, cả người co giật, "Chồng... chồng, được rồi, em..."

Người này quả thật là tuyệt vời, ngay cả khi hoàn toàn mất đi lý trí mà vẫn khiến người khác cảm thấy khoái cảm đến mức thái dương đập thình thịch, đỉnh đầu cũng tê dại.

Phó Đài Sầm đầu lông mày giật giật, giọng nói khàn đặc: "Hạ Xa Vũ, anh sắp chết trên người em rồi."

Có lẽ lại thêm hai lần nữa, cuối cùng Hạ Xa Vũ không thể chịu đựng nổi, ý thức cũng dần mơ hồ. Đến khi tỉnh lại, mơ hồ nhận ra Phó Đài Sầm đang bế cậu, đi vào phòng tắm.

Tư thế này khiến Hạ Xa Vũ cảm thấy khá thoải mái, cậu vô thức giơ tay muốn ôm lấy cổ anh, nhưng chưa kịp ôm thì đã đến nơi.

Phó Đài Sầm đặt cậu xuống, Hạ Xa Vũ mệt mỏi dựa vào người anh, cảm giác thật thoải mái, ngay lập tức một chân bị nâng lên, cằm cậu bị giữ chặt, bắt buộc phải nhìn về phía gương.

Tầm mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, trong gương phản chiếu hình ảnh cơ thể trần truồng của mình, phủ đầy những chữ thư pháp màu đen. Trên ngực là những chữ lớn nhỏ được viết lúc nãy, như đi vào cõi thần tiên, những chữ nhỏ sắc bén trên bắp đùi, làn da kiều diễm như hoa nở, hoàn toàn là sự phấn khích tột độ, quên hết tất cả. Với ý nghĩa tự thân, từ những sáng tác đầy cảm hứng này có thể thấy rõ sự việc trên giường này mất kiểm soát và hoang đường như thế nào.

"Anh đã từng tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, nhưng không thể so sánh với việc hôm nay chính mắt nhìn thấy.” Trong mắt Phó Đài Sầm hiện lên sự hưng phấn hiếm thấy, như là sau một thời gian dài cạn kiệt cảm hứng, đột nhiên có linh cảm và nghĩ ra một tác phẩm hoàn mỹ.

Hạ Xa Vũ chỉ đứng bằng một chân, đầu gối khẽ cong bị người phía sau nắm lấy, do đó trong gương có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của cả hai. Bị hình ảnh này làm chấn động, Hạ Xa Vũ xoay eo, dự định nhìn vào bên trong và thấy một dấu nhỏ màu đỏ ở mông.

Cậu biết người này thỏa mãn như vậy, không thể không để lại ấn ký.

Nhưng hôm nay Hạ Xa Vũ đã lấy lại lý trí, hiện tại chỉ quan tâm đến việc tẩy sạch những thứ này, vì cậu còn muốn gặp người khác, không muốn giải thích về sự hỗn độn trên giường này với chú Trương. Cậu cũng tự trách mình, nếu không phải vì nghe lén Phó Đài Sầm nói những lời này, làm cho não cậu bị lắp đầy bởi tình yêu, hoàn toàn mất kiểm soát, thì sẽ không đến mức này.

“Anh vừa lòng chưa?” Hạ Xa Vũ vừa đẩy Phó Đài Sầm ra, vừa đi vào phòng tắm, vừa tức giận nói: “Đây là phần thưởng, Phó Đài Sầm, chỉ lần này thôi, lần sau đừng nghĩ đến.”

Phó Đài Sầm đang muốn bước vào, lại bị chặn lại bởi cánh cửa kính đóng trước mặt. Tuy nhiên, anh không cảm thấy tiếc nuối sâu sắc hay có ý định xâm nhập, chỉ nhàn nhã gập một chân và dựa vào cạnh cửa, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Rất nhanh bên trong vang lên tiếng nước chảy, chỉ trong hai phút, cửa kính phòng tắm bị kéo ra với một tiếng rầm, hơi nước bốc lên ngay lập tức. Hạ Xa Vũ ướt đẫm đứng đó, tức giận nhìn Phó Đài Sầm như thể đã dự đoán trước.

"Tại sao dấu ấn này không rửa sạch được?!"

"Xin lỗi, anh quên nói...," Phó Đài Sầm thong thả cười, ánh mắt dừng lại ở những giọt nước trên mông Hạ Xa Vũ, "Buổi sáng mua ở cửa hàng, là loại không thấm nước."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.