Tình Yêu Đến Muộn

Chương 5: Anh chỉ còn em thôi.



11.

"Khoảnh khắc em nói với anh rằng ước mơ của em là làm ra những chiếc bánh mì ngon nhất thế giới, anh đã biết chính anh đã làm khổ em.

"Anh không nên bắt em đi theo bước chân của anh. Anh muốn em học cao học, muốn em vào viện nghiên cứu, tất cả đều vì ích kỷ cá nhân của anh. Anh muốn ở gần em hơn, nhưng anh đã làm khổ em. Dù biết rằng em không hạnh phúc với công việc, anh vẫn muốn em ở lại.

"Đáng lẽ em phải được tự do, nhưng chính anh đã ràng buộc em."

Trước khi đưa ra quyết định ly hôn, Tống Văn Kỳ đột nhiên trở nên rất bận rộn, bận đến mức không còn thời gian nói chuyện với tôi.

Công việc hành hạ tôi đến mức mất ngủ, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi, và vào một đêm nọ tôi nhận được cuộc gọi từ bố anh.

Tôi biết ông ấy không thích tôi, nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng.

Dù sao chính tôi cũng thường cãi nhau với mẹ ruột của mình, nên mỗi khi ông ấy nói những lời bóng gió với tôi, tôi đều thẳng thừng đáp trả.

Ông ấy biết tôi không dễ đối phó nên sau đó quyết định không đếm xỉa đến tôi nữa.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Lúc nhận cuộc gọi từ ông ấy, Tống Văn Kỳ đang đợi kết quả thí nghiệm chưa về nhà.

Vừa bắt máy, từ đầu dây bên kia đã vang lên những lời m/ắng ch/ửi thậm tệ.

"Tất cả là tại cô, cô đã hại con trai tôi, làm nó không thể ra nước ngoài, tôi hận cô!"

Dù bị mắng loạn cả lên nhưng tôi có thể đoán được cảm xúc của ông ấy.

Tôi không phải là thùng rác để chấp nhận những cảm xúc đó, liền cúp máy ngay lập tức, nhưng sau đó lại không thể nào ngủ được.

Sau đó tôi hỏi Tống Văn Kỳ, liệu anh có thật sự muốn ra nước ngoài không.

Anh gật đầu: "Có, trong một thời gian dài anh đã rất muốn."

Đúng là tôi đã làm lỡ dở cuộc đời anh ấy.

Thay vì để sau này tình yêu phai nhạt và oán trách lẫn nhau, chi bằng bây giờ chia tay để cả hai có một kết thúc êm đẹp.

"Anh không trách em vì đã không để anh ra nước ngoài sao?"

"Nếu anh thực sự quyết định ra nước ngoài, em nghĩ em có thể ngăn cản được anh sao? Tất cả chỉ là lựa chọn của chính anh mà thôi."

Tống Văn Kỳ xắn tay áo trái lên, để lộ vết sẹo dài g/hê r/ợn trên cánh tay.

Tôi đã từng hỏi anh về vết sẹo đó từ đâu mà có, nhưng anh không bao giờ nói.

"Lúc đó anh muốn ra nước ngoài, chỉ đơn giản là muốn tránh xa ông ấy mà thôi, nên anh đã lừa ông rằng ở nước ngoài có công việc lương rất cao, nói đó là ước mơ của anh, nhưng tất cả đều là giả dối, anh chỉ muốn tránh xa ông ấy.”

"Không biết từ khi nào, ông ấy phát hiện ra anh có năng lực học tập, đinh ninh là sau này anh chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, rửa sạch nỗi nhục của ông ấy. Năm mẹ anh qua đời, ông không có tiền chữa trị cho bà, phải đi quỳ gối trước nhiều người, nhưng cuối cùng mẹ anh vẫn ra đi. Đó là nỗi đau của ông ấy.”

"Hồi nhỏ anh không muốn học, ông liền giận dữ mắng chửi anh. Lần nặng nhất là khi anh lén lút đi câu cá với hàng xóm dưới sông, về nhà liền bị ông ấy cầm d/ao mắng, nói rằng sẽ ch/ặt tay anh."

Trong cuộc giằng co đó, Tống Văn Kỳ đã để lại một vết sẹo dài.

Tôi nhẹ nhàng vuốt qua vết sẹo ghê rợn đó, cảm nhận cánh tay anh run rẩy, như thể đang nói chuyện với một Tống Văn Kỳ thuở nhỏ.

"Thật ra sau này anh hiểu ra rồi, ước mơ đó không thể thực hiện được. Nếu không gặp em, có lẽ tương lai của anh đã chìm dưới dòng sông, hay nằm giữa cánh đồng hoang. Anh quá mệt mỏi, không thể kiên trì thêm nữa.

"Trước khi gặp em, anh đã nhiều lần nghĩ đến chuyện tutu. Chính em đã kéo anh lại từ bờ vực thẳm.

"Sợi dây cương của anh nằm trong tay em."

12.

Chúng tôi tựa vào nhau thật chặt, lần đầu tiên mở lòng tâm sự. Nghĩ về con đường tôi đã đi qua trong mười năm qua, không khỏi cảm thấy tủi thân. Dù quả thực tôi đã trở nên tốt hơn, nhưng thật sự rất mệt mỏi.

"Anh có biết em đã mệt mỏi như thế nào để theo kịp bước chân của anh không? Em luôn sợ mình sẽ chậm hơn một bước."

Tống Văn Kỳ cứng người lại, kinh ngạc nhìn tôi.

"Nhưng dì nói... bà ấy nói em ngưỡng mộ người mạnh mẽ, nói em đã từng thích người khác, nhưng khi thành tích vượt qua họ, em lại không thích họ nữa. Vậy nên anh rất sợ khi em vượt qua anh, em sẽ không thích anh nữa."

Ôi trời ơi! Mẹ ruột ơi, mẹ hại con thê thảm quá!

"Nhưng anh có gương mặt này mà!"

Với gương mặt này, em có thể tha thứ cho nhiều thứ lắm.



"Nếu sau này anh không còn đẹp trai nữa, em vẫn sẽ thích anh chứ?"

"Có chứ!"

"Tại sao?"

"Bởi vì anh là Tống Văn Kỳ."

Tình yêu đến bất ngờ, sâu đậm khôn nguôi. Đến khi nhận ra, thì tình cảm đã khắc sâu vào lòng.

"Vậy em có thể hiểu rằng, hiện tại anh vẫn còn yêu em chứ."

Anh tháo sợi dây chuyền xuống, trong tay là chiếc nhẫn chúng tôi từng đeo. Phần trong của chiếc nhẫn vẫn còn khắc tên chúng tôi và lời hứa:

"Forever."

Khoảnh khắc đeo lại chiếc nhẫn, ngón áp út như kết nối với trái tim, tôi có thể cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim mình. Đôi bàn tay đan chặt vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm.

Cho đến khi có tiếng ho nhẹ từ phía sau, cô y tá ngượng ngùng nhìn chúng tôi.

"Thời gian theo dõi đã hết, nếu không có vấn đề gì thì có thể về rồi."

Tôi kéo Tống Văn Kỳ ra khỏi phòng, nhưng vẫn nghe tiếng cô y tá lẩm bẩm.

"Thật là, lần đầu tiên tôi thấy tỏ tình trong bệnh viện đấy, ngọt chec người cô đơn rồi.”

Vừa bước vào thang máy, Tống Văn Kỳ không bấm nút xuống tầng một.

"Thật ra anh chưa từng nói với em, bố anh dạo gần đây nhập viện, em có muốn đến thăm ông ấy không?"

Tôi không ngờ người trước đây còn mắng chửi tôi mạnh mẽ như vậy, sao lại đột nhiên sức khỏe kém đi.

Anh bấm nút lên tầng 18, sau đó tựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng nói:

"Trước khi chúng ta ly hôn ông ấy đã không khỏe rồi, bị u/ng th/ư, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa."

Vậy ra thời gian đó Tống Văn Kỳ bận rộn là vì bố anh.

"Anh biết quan hệ giữa em và ông ấy... không được tốt lắm, nên anh đã cố gắng không nhắc đến ông trước mặt em."

Bố Tống Văn Kỳ đã ngủ, tôi nhìn ông từ xa qua cửa sổ.

Đối với người cha này, Tống Văn Kỳ không thể tránh khỏi những mâu thuẫn yêu ghét.

Ông đã dành hết tình yêu cho con trai mình, nhưng cũng đặt lên vai anh một áp lực vô cùng lớn.

Những cảm xúc đó đã tạo thành một cái lồng, giam giữ anh không thể trốn thoát.

Ba tháng sau, bố của Tống Văn Kỳ qua đời.

Bệnh quá nặng không thể cứu chữa.

Tiệm bánh của tôi vừa mới khai trương, chủ tiệm bên cạnh lại mang tổ yến đến tặng.

Tôi mới biết Tống Văn Kỳ đã mở một thẻ thành viên ở tiệm của bà ấy, nạp không ít tiền để bà ấy mang tổ yến đến cho tôi mỗi ngày.

Trong lúc đang cười nói, tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Văn Kỳ.

Bố anh đã ra đi.

Tang lễ được tổ chức rất đơn giản, theo đúng lời dặn của ông ấy, vì ông cũng không có nhiều bạn bè.

Hai mươi ngàn đồng mà ông ấy tiết kiệm được trong suốt cuộc đời đã được gửi vào một thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của Tống Văn Kỳ.

Từ đầu đến cuối, Tống Văn Kỳ không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng tôi có thể nhận thấy sự uất ức và nỗi buồn trong lòng anh ấy, anh đã mất cả cha lẫn mẹ.

Rời khỏi nghĩa trang, anh ôm chặt tôi, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng khóc nhẹ nhàng của người đàn ông kiên cường này.

"Anh chỉ còn em thôi."

"Là chúng ta."

Anh vuốt ve cái bụng đang nhô lên của tôi, nở nụ cười trong những giọt nước mắt: “Được rồi, là chúng ta."

(Hoàn).

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.