Tình Yêu Đến Muộn

Chương 2



4.

Tâm trạng có chút phức tạp, trước khi quyết định có giữ lại hay không, tôi định cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

"Sao cậu không nói sớm, không uống rư/ợu thì đến quán bar làm gì?" Bạn thân lườm tôi một cái, ánh mắt dừng lại trên tấm biển quảng cáo không xa.

"Chỉ cần hát là có thể nhận được một ly rư/ợu miễn phí, cậu mau lên hát một bài đi."

Hồi cấp ba tôi là một trong mười ca sĩ xuất sắc nhất trường, còn biết chơi guitar. Yêu cầu nhỏ này tôi vẫn có thể đáp ứng được. Bước lên sân khấu, mượn cây guitar và biểu diễn ngay tại chỗ.

Kết thúc bài hát, cả quán vỗ tay hoan hô, bạn thân vui vẻ đi nhận rượ/u. Tôi vừa trả lại cây guitar, quay đầu lại liền thấy Tống Văn Kỳ đang nhìn chằm chằm vào tôi từ xa.

Anh sao lại ở đây?

Việc thấy Tống Văn Kỳ trong quán bar khiến tôi ngạc nhiên không khác gì việc nhìn thấy một con quái vật nhỏ nằm trên giường của Ultraman. Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Tống Văn Kỳ có sở thích nào cả.

Trong khi những người khác đang nhảy nhót thoải mái trên sàn nhảy thì Tống Văn Kỳ lại mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ăn mặc kín đáo, cài nút áo đến tận cổ, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của quán bar. Nhưng gương mặt anh lại thực sự nổi bật, khiến không ít người nhìn về phía anh ấy.

Tống Văn Kỳ bước thẳng tới chỗ tôi, nhíu mày như đang thắc mắc: "Tại sao em không nói với anh?"

"Hả? Chúng ta đã ly hôn rồi mà?"

Tôi đến quán bar không phải chuyện lớn gì mà? Huống hồ sao anh lại biết tôi ở đây?

"Anh xem định vị của em." Tống Văn Kỳ giơ điện thoại lên, trên đó là bài đăng tôi vừa chia sẻ trên WeChat.

"Tại sao em lại đến quán bar, nơi này hỗn tạp lắm, em đến đây làm gì?”

Giọng điệu giảng dạy của anh khiến tôi khó chịu, tôi vừa định cãi lại thì anh đã cầm điện thoại chuyển khoản cho tôi năm mươi nghìn nhân dân tệ.

"Nếu em không có tiền, tại sao không nói với anh, nhất định phải đến quán bar hát thuê à?"

Anh vừa giảng giải những mặt xấu của công việc ở quán bar, vừa không ngừng chuyển tiền. Chỉ trong lúc nói chuyện, tôi đã nhận được hai mươi vạn nhân dân tệ.

"Ngày mai anh sẽ tìm luật sư phân chia lại tài sản, căn nhà 150 mét vuông ở phía đông thành phố, anh sẽ chuyển cho em."

Được tắm trong sự giàu có một cách đột ngột thế này, tôi nhất thời không phản ứng kịp, nuốt nước bọt đầy kích động. 

Lúc ly hôn, việc chia tài sản diễn ra rất suôn sẻ, Tống Văn Kỳ đã chủ động nhường phần lớn tài sản cho tôi. Giờ lại thêm một căn nhà nữa, tôi  lập tức trở thành một tiểu phú bà.

Nhưng hình như anh hiểu lầm gì đó rồi...

Thôi kệ, có tiền là tốt rồi!

Tôi vui vẻ nhận tiền rồi bắt đầu kế hoạch mở cửa hàng của mình. Tống Văn Kỳ cũng đã cùng tôi làm thủ tục sang tên căn nhà.

Rời khỏi phòng quản lý nhà đất, tôi định bắt xe đi thì Tống Văn Kỳ đột nhiên gọi tôi lại.

"Em thật sự mang thai sao? Em định làm gì với đứa bé?"

Tôi chưa nghĩ kỹ, nhưng điều duy nhất tôi chắc chắn là chuyện này không còn liên quan đến Tống Văn Kỳ nữa.

"Không liên quan đến anh."

"Nhưng anh là ba của đứa bé."

"Về mặt pháp lý thì không liên quan đến anh, còn về mặt sinh học... nó chưa chào đời, thậm chí còn chưa được tính là sinh vật."

Tống Văn Kỳ còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại của tôi reo lên cắt ngang anh. Tôi nhận được cuộc gọi thông báo cửa hàng đang sửa của tôi bị vỡ ống nước, công nhân thấy vậy liền bỏ chạy, đương nhiên là sau đó cửa hàng mới mua của tôi đã bị ngập nước.

Trên đường về, tôi gọi vô số cuộc cho người phụ trách sửa chữa nhưng đều không thể liên lạc được. Đến nơi lại phải lo liệu hàng loạt công việc sửa chữa. May mắn là bạn thân đã kịp thời đến giúp tôi, khi xong việc thì trời cũng đã tối.

Đúng lúc đó, điện thoại lại reo lên.

"Chắc chắn là người phụ trách sửa chữa."

Tôi bắt máy mà không thèm nhìn, liền hét lên vào điện thoại.



"Đừng làm phiền tôi nữa, bây giờ mới biết gọi điện cho tôi à! Lúc trước làm gì rồi?"

"Bình thường không thấy mặt đâu! Gặp chuyện mới biết đến trách nhiệm! Giờ mới nhớ đến tôi à?"

"Anh nghĩ tôi không có anh thì không làm được việc gì sao? Tôi nói cho anh biết, tôi tìm một phát là có người ngay! Cút đi!"

Cúp máy, tâm trạng tôi thoải mái hơn hẳn.

Haha, cảm giác phát tiết thật tuyệt.

Cho đến khi tôi nhìn thấy tên người gọi.

Tống Văn Kỳ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tốt lắm, không haha nổi nữa.

5.

Tôi gọi lại thì Tống Văn Kỳ đã tắt máy. Công ty sửa chữa đề nghị bồi thường cho tôi và đổi một người phụ trách khác. Đó là một anh chàng khá trẻ và đẹp trai.

Mỗi ngày tôi dều bận rộn sửa sang cửa hàng, mệt mỏi đến mức nhếch nhác. Vài ngày sau nhận được cuộc gọi từ sếp cũ ở phòng nghiên cứu.

"Giang Doanh Hy, cô có biết Tống Văn Kỳ đi đâu không? Hôm nay anh ấy không đi làm, dạo gần đây tình trạng cũng rất tệ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Sếp là một trong số ít người biết về mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi. Nhưng đó đã là quá khứ rồi.

"Tôi không rõ nữa, chúng tôi đã ly hôn rồi."

Sếp im lặng, nói lời xin lỗi rồi cúp máy.

Tôi ngồi một bên nhìn mấy người thợ đang lát gạch, nhưng đầu óc lại nghĩ về việc Tống Văn Kỳ đã đi đâu. Dù gì anh cũng là một người luôn làm việc chăm chỉ, nhiều năm qua chưa từng nghỉ việc, thậm chí chưa bao giờ đi muộn.

Nếu phải miêu tả Tống Văn Kỳ, anh giống như một chiếc máy được lên dây cót. Khi còn học cấp ba, dù đã được tuyển thẳng nhưng anh vẫn là người chăm chỉ nhất trong lớp, mỗi ngày đều đến lớp sớm nhất và rời đi muộn nhất. Lên đại học cũng không hề lơ là, luôn bận rộn với việc học hoặc tham gia các cuộc thi.

Tống Văn Kỳ quá bận rộn, bận đến mức chúng tôi không có thời gian dành cho nhau dưới ánh trăng, rất ít khi cùng nhau đi dạo trong sân trường, cũng rất ít khi ngồi xuống cùng xem một bộ phim.

Có lần tôi khó khăn lắm mới tìm được cơ hội rủ Tống Văn Kỳ đi dạo bên bờ sông. Rõ ràng bầu không khí rất tốt, gió nhẹ thổi qua, chúng tôi ngồi trên ghế dài, vai kề vai, xung quanh không có ai qua lại. Đó là thời điểm lý tưởng để làm điều gì đó táo bạo, tôi đã muốn hôn anh ấy từ lâu rồi!

Kết quả là anh ấy lại ngủ thiếp đi.

Tôi khẽ cựa vai nhưng không đánh thức anh, anh liền ôm chặt lấy tôi, đầu vùi vào cổ tôi. Tôi nghe thấy anh lẩm bẩm không rõ lời.

"Chỉ tựa một lúc thôi... chỉ một lúc thôi... xin lỗi." Quầng thâm dưới mắt anh hiện rõ.

Tôi không biết lời xin lỗi đó là vì đã ngủ quên khi hẹn hò hay là do cảm giác tội lỗi khi tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Khi chúng tôi kết hôn, tôi từng gặp cha của Tống Văn Kỳ. Ông là một người đàn ông cổ hủ và nghiêm khắc. Nhắc đến con trai mình, ông ta không khỏi tỏ vẻ tự hào: "Nó có được ngày hôm nay là nhờ vào tôi. Từ nhỏ tôi đã dạy nó phải giống như một sợi dây cung căng, tuyệt đối không được lơi lỏng."

Nhưng một sợi dây luôn căng không được nới lỏng thì chỉ chờ đến ngày đứt đôi mà thôi.

Tôi ngồi trong cửa hàng nhìn thợ lát gạch suốt cả buổi chiều.

Lúc rời đi, người phụ trách sửa chữa mới đề nghị đưa tôi về nhà. Trên đường về, chúng tôi không ngừng bàn luận về cách bố trí ánh sáng trong cửa hàng cho đến khi xe dừng ở cổng khu chung cư. 

Anh rất nhiệt tình mở cửa xe cho tôi.

"Chị cứ yên tâm, chị là khách hàng đầu tiên của em, em nhất định sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của chị."

Tôi cười rồi gật đầu, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tống Văn Kỳ.

Kể từ lần anh tắt máy, chúng tôi chưa liên lạc lại. Tôi vừa định mở miệng nói thì anh đã nhanh chóng hỏi trước: "Em đang làm gì đấy?"

Tôi còn chưa kịp hỏi tại sao anh nghỉ làm thì anh đã hỏi tôi trước rồi. Nhìn con ch.ó hoang nằm phơi nắng bên lề đường, tôi nói bừa: "Đang cho chó ăn bên đường."

"Ồ, vậy để con ch.ó cao mét tám bên cạnh em chào ông chồng cũ này một tiếng nhé."

Tôi giật mình ngẩng đầu lên liền thấy Tống Văn Kỳ đang đứng dưới tòa nhà của tôi.

Anh đang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.