Buổi chiều tối Hà Anh quay trở về trọ, việc đầu tiên của cô không phải là đi thay quần áo rồi đi tắm mà là nhắn tin lại cho Tuấn Anh.
“Cậu có rảnh không?”
Từ lúc nhận được tin nhắn của cậu ở quán cà phê, Hà Anh chưa biết phải nhắn lại thế nào. Cô có dự cảm không lành nên xin phép mấy đứa bạn là cô có việc về trước.
Sau vài giây chờ đợi người bên kia gọi video đến.
Hà Anh nhìn ra được vẻ mặt buồn rầu của người kia cô liền dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
Tuấn Anh khịt khịt mũi giọng khàn khàn nói:
“Tớ bị cảm”
Đã nhiều lần chăm sóc lúc cậu ốm nên Hà Anh biết, khi Tuấn Anh bị ốm cậu thường rất nhạy cảm, dễ mềm lòng. Cậu thường hay làm nũng rồi ôm lấy cô, nếu cậu không vui thì thường hay nghĩ tiêu cực, cậu ấy đang cảm thấy như thế nào liền thể hiện ra ngoài mặt.
Hà Anh đau lòng hỏi:
“Uống thuốc chưa?”
Tuấn Anh nằm gục trên giường, chùm chăn kín mít lôi cả điện thoại vào trong chăn cho nên Hà Anh nhìn thấy bên kia là một màu đen kịt, tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn nghe được tiếng cậu nói:
“Tớ uống rồi, bạn cùng phòng vừa mua giúp tớ”
Hà Anh thở phào nhẹ nhõm, cô đi đến chiếc giường ngủ nằm xuống với tay lấy con gấu bông ngay đó ôm vào lòng thật chặt, cảm tưởng rằng bản thân đang ôm “anh bạn trai dễ thương kia”. Cô nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu nhớ tớ không?”
Cái giọng của “anh bạn trai dễ thương kia” của cô liền hờn dỗi đáp:
“Hỏi thừa, nhớ chết mẹ đi được này. Tết Nguyên Đán tớ cũng chẳng về được, bên này nhiều thứ phải làm quá, tớ còn tưởng mình sắp đi đời rồi cơ”
“Ăn nói linh tinh, Cậu phải cân bằng mọi việc với nhau, không được quá sức”
“Gần đây cậu đi làm thêm đúng không?” Cậu hỏi.
“Ừ, Tớ làm part time ở một nhà hàng đồ Trung, chỉ là part time nhưng lương cũng ổn, đã vậy tớ còn có thể nâng cao vốn ngoại ngữ”
“Thôi ở nhà đi tớ nuôi”
“Anh lo cho cái thân của anh đi”
___
Năm cũ đi qua năm mới lại sắp đến.
Vào ngày Tết Dương lịch Hà Anh quyết định ở lại Hà Nội không về quê, bởi vì là trước đó cô có về nhà tầm khoảng một tuần để ôn thi, vừa khớp lúc thi xong thì cũng nghỉ Tết.
Lịch nghỉ Tết Dương là ba ngày nên Hà Anh quyết định đi làm, vì đi làm vào dịp này sẽ được nhân hai lương.
Quán ăn cô làm cũng là một quán khá nổi, đồ ăn cũng rất ngon, môi trường làm việc hơi áp lực tí nhưng lại vui do mọi người ai cũng rất hoà đồng. Vì là quán ăn đồ Trung cho nên gặp rất nhiều khách người Trung Quốc, được tiếp xúc và nói chuyện với người Trung, cho nên là vốn từ vựng và khẩu ngữ tiếng Trung của Hà Anh ngày càng được nâng cao.
Có khi vui vui các chị làm chung với cô đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, làm cho Hà Anh lúc mới vào có hơi sốc, cô phải mất tầm khoảng hai tuần để dần quen với chuyện này.
Hết ca làm của mình Hà Anh đang thay đồ chuẩn bị về thì chị chủ hỏi cô:
“Hà Anh không về quê hả em?”
“Dạ em không, tuần trước em về một tuần để ôn thi rồi ạ” Hà Anh lễ phép đáp.
Chị chủ đi đến vỗ vai Hà Anh rồi nói:
“Vất vả cho em rồi, mấy đứa kia đều đi về quê hết nên em với cái Chi phải làm thay cả phần chúng nó”
“Không sao đâu ạ”
“Được rồi, về cẩn thận nhé, trời tối lắm rồi đấy”
Hà Anh chào chị chủ rồi cũng ra về.
__
Con phố ngập tràn ánh vàng của đèn điện, từng dòng xe lướt nhanh qua, không khí ngày cuối năm rất náo nhiệt. Từng hàng quán đông khách ra ra vào vào, âm nhạc hòa với tiếng cười nói của mọi người tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Bước trên đường Hà Anh nhìn xung quanh để cảm nhận nhịp sống của nơi đây, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn thoang thoảng qua cánh mũi, làm kích thích cái bụng của cô biểu tình dữ dội.
Hà Anh dừng chân ở quán gà rán KFC. Cái hương thơm từ chúng đã dẫn cô đến đây, cô phải đấu tranh tâm lí một hồi để quyết định rằng nên vào hay không vào.
/Tuần trước mình ăn rồi với lại gà rán nhiều dầu mỡ, khoai tây chiên cũng nhiều dầu mỡ ăn nhiều không tốt sẽ bị tăng cân. Thôi thôi không ăn nữa mình đi chỗ khác/
Không hiểu kiểu gì mặc dù trong lòng cô quyết tâm đi xa khỏi cám dỗ kia, nhưng thân xác lại đưa cô vào quán KFC sau đó đi ra với một hộp Gà rán và Khoai tây chiên.
Hà Anh khóc không ra nước mắt, trách bản thân mình quá dễ rơi vào cám dỗ siêu hấp dẫn này.
Thời tiết mùa đông ở Hà Nội thật lạnh, từng cơn gió rít qua khiến cho mọi người đều rùng mình. Ở ngay ngoài công viên gần chỗ Hà Anh sống có mấy bác gái hay tập nhảy ở đó, trừ ngày mưa ra thì cho dù trời có nóng hay lạnh như thế nào, cô luôn thấy các bác đều đặn ý ới nhau đi nhảy.
Hà Anh quay về phòng trọ, vừa về cô liền tìm quần áo đi tắm, xong xuôi cô về bàn học rồi ngồi xuống. Với tay lấy cái tờ giấy được kẹp trong bàn xem một hồi cuối cùng cô đặt bút xuống viết ra một đoạn ngắn.
(Thanh Xuân chính là như vậy, nó trôi qua nhanh đến mức chúng ta không thể ngờ tới. Thanh Xuân như cơn mưa rào, rơi một lúc rồi sẽ tạnh.Thanh Xuân qua đi, để lại chúng ta cô đơn giữa dòng đời hối hả)
Viết xong câu này đột nhiên Hà Anh nhớ về ngày này một năm trước, lúc ấy cô vẫn đang ôn thi đại học sấp mặt. Cô nhớ đến những tiếng cãi nhau của Lê Huyền My và Hoàng Tuấn Anh, tiếng mọi người trong tổ hai cười và trêu hai đứa nó trẻ trâu, rồi tiếng Hoàng Tuấn Anh bất mãn mách cô muốn cô lấy lại công bằng cho cậu.
Khung cảnh và âm thanh vui tươi náo nhiệt khi đó, bây giờ thay bằng sự cô độc kèm theo những cái thở dài não nề.
Sau khi thi tốt nghiệp mỗi đứa mỗi ngả, những tin nhắn hỏi han nhau dần ít đi chỉ sau sáu tháng xa nhau…
____
Vào Tết Nguyên Đán năm nay Hà Anh trở về nhà với tâm trạng rất vui vẻ và hân hoan, cô khoe với bố mẹ rằng cô mới nhận được học bổng.
Bố mẹ cô rất vui cứ liên tục chúc mừng cô đã làm rất tốt.
Những ngày trước Tết Hà Anh luôn cùng mẹ đi mua sắm, trang trí nhà cửa, rảnh hơn thì cô đi ra ngoài quán tạp hoá bán hàng phụ mẹ, dù cho mẹ cô đã thuê người ở đấy, nhưng cô thi thoảng vẫn ra giúp.
Trường cô cho nghỉ tết khá lâu nên cô có khối thời gian, không có gì làm cả.
Tết trôi qua rất êm ấm vui vẻ nhưng Hà Anh chỉ thấy tiếc một cái là Tuấn Anh không thể về Việt Nam ăn Tết. Vì bị lệch múi giờ, cộng với thời gian sinh hoạt không giống nhau nên hai đứa rất ít gọi điện cho nhau.
Hà Anh cảm thấy rất tủi thân nhưng chỉ dám giữ nó trong lòng không dám nói ra, khi gọi điện cho cậu cô vẫn nở ra nụ cười vui vẻ để che đi tâm tình ấy.
Cô không trách cậu, không giận cậu.
Và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Tuấn Anh đã chán cô, cậu ấy nghĩ gì cảm giác gì cô đều biết. Nếu cậu ấy thực sự đã chán cô, cậu ấy phải thể hiện nó luôn không hề lằng nhằng, hay tạo hi vọng rồi dập tắt hi vọng.
Cậu ấy cũng chẳng phải kiểu người thích trêu đùa tình cảm của người khác.
Đó chính là lí do cô thích cậu.
_
Mấy tháng nữa dần trôi qua, Hà Anh cũng học xong năm nhất và đang trong giai đoạn nghỉ hè. Cô quyết định ở lại Hà Nội làm thêm, sau gần một năm gắn bó với công việc ở quán ăn đồ Trung cô đã được học hỏi rất nhiều điều, kinh nghiệm sống cũng trở nên phong phú hơn trước, không còn ngu ngơ như lúc mới sống ở Hà Nội nữa.
Vào một ngày đẹp trời cô gặp lại Nguyễn Quốc Bảo ở một quán cà phê gần Hồ Tây. Hơn một năm không gặp Nguyễn Quốc Bảo đã thay đổi khá nhiều, từ ngoại hình cho đến thần thái, nhưng mà cái tính bà tám của cậu ta chẳng hề thay đổi.
Bảo kể la liệt cho cô nghe chuyện này chuyện nọ, xong rồi chúc mừng cô và Tuấn Anh đã về bên nhau nữa chứ. Vì là bạn thân trí cốt của Tuấn Anh nên Hà Anh đoán rằng sau khi thổ lộ thành công Tuấn Anh đã nói với Bảo luôn.
Sau một hồi lâu nói chuyện Bảo có nói:
“Ngày mai tôi qua Mỹ thăm nhà bác họ, nhà bác tôi cũng gần chỗ Trường thằng Tuấn Anh, Tôi cũng muốn đến thăm nó cho nên là trong thời gian ở đấy tôi sẽ cập nhật cuộc sống thường nhật của nó cho cậu”
Hà Anh hơi ngạc nhiên hỏi:
“Cậu định đi trong bao lâu?”
“Hai tuần thôi” Bảo đáp.
________
Vào buổi tối một tuần sau, Hà Anh đang đứng ở cửa sổ hóng trận đấu mồm của mấy bà hàng xóm dưới lầu. Sống ở đây gần một năm cô phát hiện ra là bà Minh ở căn nhà đối diện toà trọ của cô, với bà Liên nhà ngay bên cạnh rất hay cãi nhau.
Hai bà toàn cãi nhau về chuyện gì không đâu thôi à, hết cái để đấu mồm hai bà lại đá nhau về mấy đứa con đang trong tình trạng ế ở mức báo động.
Lúc thì bà Minh cà khịa con gái bà Liên là gần ba mươi rồi không chịu lấy chồng sinh con, khi thì bà Liên chê bà Minh có thằng con trai hơn ba mươi rồi mà không ma nào thèm yêu. Để rồi cái kết là hai anh chị ấy công khai là đang yêu nhau và lại đang có thai, hai bà ấy sốc lắm liền lôi con mình sang mắng vốn nhà bên kia, hai bà ấy cãi nhau cũng đã được một tiếng và chưa hề dừng lại, mọi người đều đứng bên cạnh đó hóng hớt không có ý định vào can ngăn, có can cũng can không nổi.
Đang vừa uống nước vừa đứng hóng thì điện thoại của cô đổ chuông, cô nhìn màn hình điện thoại thì là Nguyễn Quốc Bảo gọi đến.
Hà Anh có hơi thắc mắc bởi vì Bảo chỉ hay nhắn tin message cho cô thôi, nếu có gọi thì cũng gọi qua message chứ cậu ta không hề gọi qua số điện thoại.
Hà Anh nghe máy, cô vừa nói xong chữ “Alo” Bảo đã dồn dập nói, giọng cậu ta rất hoảng loạn có chút run rẩy:
“Hà Anh này, thằng Tuấn Anh nó… nó bị tai nạn rồi”