Tháng 5 có hoa phượng rợp trời, bằng lăng rụng tím cả góc đường dài hun hút, điệp vàng nhấn nhá chút màu tươi tắn trên bầu trời rất xanh. Nắng vàng vọt và gió hanh hao, ve sầu khóc than cho một mùa chia xa đã kết thúc vừa vặn…
Ngày lễ tổng kết năm học của trường THPT S đã đến. Không khí náo nhiệt nhưng cũng đầy cảm xúc, lúc thăng lúc trầm, lúc bồi hồi lúc dạt dào tình cảm.
Thời tiết thật lí tưởng để tổ chức lễ Tổng kết cuối năm, bầu trời trong xanh, ánh nắng dịu nhẹ không quá gay gắt, cây cỏ hoa lá xanh tốt kết hợp với những đồ dùng trang trí cho lễ bế giảng ngày hôm nay, làm cho mọi thứ thật xinh đẹp không kém phần trang nghiêm.
Điều đặc biệt ấn tượng chính là vẻ đẹp của tà áo dài trắng được các nữ sinh lớp 12 khoác lên người, ngày hôm nay bạn nào bạn nấy cũng xinh đẹp rất ra dáng thiếu nữ.
Quy trình của buổi lễ tổng kết giống như mọi năm thôi. Cho đến phần lấy đi nhiều nước mắt nhất vẫn là màn đọc thư tri ân thầy cô và cha mẹ.
Các bạn đại diện đọc thư đều viết rất hay, nghe xong mà cảm thấy thương cho các bạn, vì trước đây các bạn sống rất khổ sở nhưng được sự động viên của cha mẹ, thầy cô và bạn bè nên là các bạn ấy mới có thể vui tươi, yêu đời như bây giờ.
Ngày Tổng kết năm học cũng là ngày lễ trưởng thành của các bạn học sinh lớp 12. Thầy cô nói với các bạn học rằng: “Chúng ta những năm tuổi 17, 18 đó vẫn chưa sẵn sàng để rời xa vòng tay thầy cô, bè bạn, cách xa cái học bàn nhỏ xíu mà như chứa được “cả thế giới”, vẫn còn lưu luyến lắm vì chưa thử hết được những món quà vặt nơi căn tin…”
Trong mười hai năm học thì có lẽ ba năm cấp ba là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của mỗi người, chúng ta được sống dưới độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, độ tuổi thanh xuân rực sáng nhất soi đường cho tương lai phía trước.
Cấp ba cũng là lúc có những rung động đầu đời. Mỗi người trong chúng ta chắc chắn phải có một người mà mình thầm thương trộm nhớ, nhưng vì tình cảm đó chỉ là bốc đồng thoáng qua mà thôi. Nếu có thực sự thích một người thì sẽ không bao giờ dám bộc bạch ra với ai, chỉ ôm nó về bản thân sau đó khóc vì tiếc nuối rằng: “Sao mình lại không nói ra”
Có lẽ trong đầu các bạn lớp 12 cũng từng cảm thán, than trời vì thời gian trôi qua quá nhanh.
Ai cũng sẽ phải thốt lên: Mười hai năm làm học sinh cứ như vậy mà kết thúc ư?
___
Một bức ảnh tốt nghiệp chỉ cần 3 giây để chụp, nhưng nó lại lưu giữ kỷ niệm của suốt 3 năm thời gian…
“Lớp mình qua đây chụp tấm ảnh nào” Nguyễn Hải Đăng tay cầm theo cái máy ảnh chen chúc trong đám đông, cậu ta vẫy tay lên cao ra hiệu cho cả lớp mau qua chỗ mình.
Sau khi chụp choẹt được bảy bảy bốn chín tấm ảnh cậu ta để cho các bạn tự do làm điều mình thích nhưng vẫn nhắc nhở mọi người:
“Các bạn ơi, tầm 11 giờ chúng ta phải ra nhà hàng Hoa Sen ăn trưa đấy. Xong việc ở đây các bạn nhớ phải ra đấy nhá”
Mọi người đều đồng ý.
Lúc này Hà Anh vừa cùng với My và các bạn nữ chụp xong mấy tấm ảnh kỉ niệm. Cô đi xung quanh để tìm Hoàng Tuấn Anh, sau khi chụp xong ảnh tập thể là không thấy bóng dáng của Tuấn Anh ở đâu cả. Tay cô giữ chặt cái túi đeo chéo, bên trong đó có tấm thư mà cô muốn đưa cho cậu, cô dở điện thoại lên để gọi điện cho cậu thì cậu lại gọi đến.
Hà Anh nhấc máy lên, đầu dây bên kia đã cất tiếng trước:
“Cậu ra đằng sau trường nhé, chỗ vườn hoa ý”
Cô theo lời Tuấn Anh mà quay đầu và đi ra sân sau trường, trong lòng cô cứ bồn chồn không yên.
Ra đến nơi, ở đấy không có ai cả, chỉ có mình cậu đứng ngay đó quay lưng lại với cô. Dáng người cậu cao ráo, đứng giữa một vườn hoa vàng óng dưới ánh nắng, chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh làm tôn nước da trắng ngần và xinh đẹp của cậu. Hà Anh gọi, cậu liền quay đầu lại và nhìn cô, gương mặt đẹp thanh tú kết hợp với chiếc tóc hai mái càng khiến cho visual của cậu tăng lên gấp đôi. Tay cậu cầm một bó hoa đầy đủ màu sắc, cậu tiến đến gần chỗ cô sau đó mở lời:
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu, chuyện mà năm ngoái chúng ta hứa với nhau, giờ đã đến lúc để nói ra rồi”
Tuấn Anh nhìn Hà Anh đôi mắt hiện lên vẻ ôn nhu dịu dàng khó giấu được, cậu mỉm cười với cô để làm cho mình bớt hồi hộp hơn. Cậu đã chờ ngày này rất lâu rồi, đã đến lúc cậu phải thổ lộ tình cảm với cô.
Hà Anh mặc dù vẫn đang nhìn cậu, tay cô giấu ra đằng sau để mân mê tấm phong bì màu hồng đó, tim cô đập nhanh gương mặt theo thế mà đỏ bừng lên, cô ngại ngùng nói:
“Người nói ra lời đó là tớ, tớ là người hứa hẹn vậy nên là cậu hãy để tớ nói trước”
Tuấn Anh nhăn mặt nói:
“Không nha, việc này để tớ nói trước mới được”
Vừa nói cậu vừa đưa bó hoa trên tay mình ra trước mặt cô và thổ lộ:
“Hà Anh, tớ thích cậu. Cậu có thể làm bạn gái tớ không?”
Hà Anh có chút sửng sốt, cô chẳng biết mình nên có biểu cảm gì vào lúc này cả. Vừa vui sướng, vừa lúng túng, vừa không thể tin được.
Thấy cô chưa phản ứng gì, Tuấn Anh vẫn thâm tình nhìn cô rồi nói tiếp:
“Cậu có biết không? Tớ rất hạnh phúc vì được gặp cậu đó Hà Anh, cậu chính là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống của tớ. Lúc chưa chuyển lên đây tớ luôn lo sợ rằng, mình sẽ rất cô đơn, nhưng để rồi khi nhìn thấy cậu bước vào và nói lời chào với tớ, lòng tớ đã dậy sóng. Thời gian ở chung với cậu, được cậu quan tâm chăm sóc nhiệt tình tớ đã rất vui, cứ lúc nào tớ có chuyện buồn thì người phát hiện ra đầu tiên luôn là cậu. Tớ dần rung động với cậu, ban đầu nó chỉ rực cháy giống như một que diêm nhỏ rồi từ que diêm đó bừng lên thành một ngọn lửa to không thể dập được. Tớ đã thích cậu như vậy đấy, còn cậu thì sao? Cậu có thích tớ không? Nếu cậu thích tớ thì hãy nhận bó hoa này và ôm lấy tớ nhé”
Hà Anh nghe cậu nói xong đã đi nhanh đến ôm lấy cậu, cô dụi dụi vào ngực cậu coi như đây chính là câu trả lời. Tuấn Anh có hơi bất ngờ nhưng cũng rất vui vì mình đã tỏ tình thành công.
Tuấn Anh phát hiện ra được tiếng thút thít của cô, cậu phì cười rồi xoa đầu cô nói:
“Sao cậu lại khóc rồi? Hay để tớ nói lại”
Hà Anh càng nghe cậu nói nước mắt lại càng rơi, cô ôm chặt cậu hơn và lắc đầu. Đây không phải là giọt nước mắt đau buồn mà chính là giọt nước mắt hạnh phúc, hạnh phúc vì hoá ra cậu ấy cũng có tâm tư giống hệt với cô.
Hà Anh nghẹn ngào nói:
“Không cần đâu. Tớ cũng thích cậu lắm, thích rất nhiều”
Vừa nói xong cô buông cậu ra, đôi mắt nâu cà phê kia nhìn cậu, tay cô dơ ra một phong thư màu hồng được trang trí rất nhiều hình trái tim, cô nói:
“Cậu có thể nhận lấy cái này và chấp nhận yêu cầu làm bạn trai tớ được không? Tớ thích cậu rất nhiều, rất rất nhiều đó Tuấn Anh”
Thư tình?
Tuấn Anh có hơi bất ngờ khi nhìn thấy cái phong bì màu hồng trên tay cô, rồi khi nghe cô nói xong cậu liền bật cười:
“Được rồi bạn yêu, bọn mình trở thành người yêu của nhau nhé”
Hà Anh nhận lấy bó hoa, Tuấn Anh nhận lấy thư tình. Hai người nhìn nhau một hồi lâu sau đó phì cười, Tuấn Anh đến gần ôm chầm lấy cô rồi thủ thỉ:
“Cái ôm này là cái ôm chính thức của chúng ta khi trở thành người yêu. Bây giờ tớ còn một điều nữa muốn nói”
“Cậu nói đi”
“Sau khi đi du học về, tớ sẽ cầu hôn cậu”
_____
Lễ tổng kết năm học đã kết thúc, học sinh khối 12 theo sự chỉ đạo của cô Giang chủ nhiệm lớp 12C2 di chuyển đến một nhà hàng khá lớn trong thị trấn để ăn cơm tổng kết.
“Hoàng Tuấn, bố mẹ mày có đi cùng không?”
“Có mẹ tao thôi” Tuấn Anh đáp.
Mẹ cậu với mẹ Hà Anh hôm nay có tham dự lễ tổng kết này, chắc chắn là bây giờ họ đã đến nhà hàng rồi. Cậu chỉ cần đợi Hà Anh nữa là được. Cậu quay qua gọi cô:
“Dương Anh, nhanh lên thôi”
“OK” Cô đang xách lại cặp sách sau đó nhanh chân chạy đến cùng cậu.
Nhìn dáng chạy của cô cậu buồn cười lắm, khi cô đi đến cậu không ngần ngại thể hiện lại dáng đó rồi cười ha hả nói cô trông chẳng khác gì con gà. Hà Anh đốp lại:
“Tớ là con gà nuôi bằng thóc còn cậu là con gà nuôi bằng cám” (ý Hà Anh là Tuấn Anh chẳng khác gì con gà công nghiệp)
Tuấn Anh nhìn cô cứng họng cậu chỉ tay vào cô tính nói gì đó nhưng lại không biết đốp lại kiểu gì thế là lại ha tay xuống kiềm chế nói: