Cuối buổi chiều hôm sau, Nguyễn Quốc Bảo đến nhà Tô Vũ Hiên tay cậu ta xách theo một túi quà, gặp Hiên đang cùng mẹ ngồi trước cửa nhà, cậu ta liền đi tới đứng trước mặt của hai người.
Mẹ của Hiên và Hiên ngạc nhiên nhìn Bảo mà không hiểu gì cả, Mẹ Hiên hỏi:
“Có chuyện gì sao Bảo? Làn gió nào đem con đến nhà cô vậy?”
Nói xong người phụ nữ ấy mỉm cười không quên nhìn Bảo từ trên xuống dưới rồi lại nhìn ra ngoài cổng xem có phải Bảo đến đây một mình không.
Nguyễn Quốc Bảo cũng mỉm cười, cậu ta đưa cho mẹ của Hiên túi quà đã chuẩn bị rồi chân thành nói:
“Thời gian qua cháu cảm ơn gia đình cô đã luôn chào đón cháu, ngày mai cháu về lại Hà Nội rồi nên hôm nay cháu đến tạm biệt mọi người ạ”
Mẹ của Hiên nhìn Nguyễn Quốc Bảo rồi cười tủm tỉm, rốt cuộc đến đây là vì gia đình cô hay là vì con gái cô?
Mấy tháng ở đây, Nguyễn Quốc Bảo cũng đã đến nhà của Hiên ăn cơm vài lần, quan hệ của Bảo với mọi người trong gia đình Hiên rất tốt, điều đặc biệt là Bảo rất được lòng bố mẹ của Hiên đó nha.
Tính cách vui vẻ, biết cách nói chuyện, nhan sắc hút mắt lại còn lễ phép, nên mọi người ai ai cũng quý Bảo.
Vào một ngày bố của Hiên đã khoác vai cậu ta thủ thỉ:
“Chú là chú ưng mày lắm đấy, con gái chú tuy chỉ đang học cấp hai, mày thì cũng ở xa. Nếu có cơ hội thì mày phải trở thành con rể chú nhớ chưa?”
Bảo vâng dạ rồi nói:
“Nếu vậy thì giờ chú cho cháu gọi chú là bố vợ nhé?”
“Haha, được được”
Nói chuyện với mẹ Hiên một hồi, cuối cùng thì Bảo với Hiên mới có không gian riêng để nói chuyện với nhau. Hai đứa cùng nhau đi dạo trên con đường làng đầy nắng và gió.
Bầu trời hoàng hôn đẹp quá, ánh nắng cuối ngày dịu nhẹ, những đám mây lờ lờ trôi.
Mặt trời dần khuất sau những ngọn núi chỉ còn lẻ loi những ánh sáng yếu ớt cứu rỗi chút tia nắng còn sót lại.
Bảo và Hiên đi cạnh nhau không nói một câu nào cả và cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Bên cạnh Nguyễn Quốc Bảo có tiếng sụt xịt, cậu ta đang cố gắng lựa lời để thổ lộ với cô bé bên cạnh mình, nhưng khi phát hiện được Hiên đang khóc cậu ta liền sốt vó lên dỗ dành cô bé.
“Sao đấy? Em đừng có khóc, có gì thì nói với anh này”
Bảo đau lòng xoa đầu của Hiên, ngay cả chính Bảo cũng cảm thấy tiếc nuối khi mình không thể ở đây lâu hơn, giá mà thời gian nghỉ kéo dài hơn nữa, Bảo có thể đưa Hiên đi chơi khắp chỗ, hai đứa sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Hiên vẫn còn sụt xịt, nó quay qua nhìn Bảo rồi ngay sau đó nói.
“Anh Bảo, anh có thể cho em ôm một cái không ạ?”
Bảo nghe vậy hơi bất ngờ xong rồi cũng gật đầu dang tay ra để Hiên nhào vào lòng mình.
Ôm được anh, nó liền dụi đầu vào ngực của Bảo và thủ thỉ:
“Em thích anh lắm, anh chờ em bốn năm nhé, xuống đến Hà Nội rồi em sẽ tìm anh, lúc ấy em sẽ nói thích anh lần nữa. Nếu anh chấp nhận thì anh hãy trở thành bạn trai em”
Nguyễn Quốc Bảo cũng vòng tay ôm lấy Hiên, cậu ta dụi đầu vào mái tóc thơm mềm mại của em ấy sau đó cũng đáp:
“Anh đợi em”
Anh cũng thích em, thời gian qua ở bên em anh đã dần rung động với em rồi. Em đặc biệt hơn những người anh gặp trước đây.
Anh thích em. Anh chỉ muốn nói là anh thích em, anh muốn nói câu này cả nghìn lần cho em nghe thôi.
Bốn năm sau chúng ta có thể gặp lại, không biết lúc ấy chúng ta sẽ như thế nào, nhưng anh tin rằng tình cảm của anh dành cho em sẽ không thay đổi.
Buổi tối ngày hôm đó Nguyễn Quốc Bảo ngồi cùng với Hoàng Tuấn Anh nói chuyện. Hai thằng tâm sự rất nhiều chuyện đã sảy ra.
Thủ thỉ nói chuyện với nhau đến tận nửa đêm hai thằng mới chịu đi ngủ.
Sáng hôm sau xe riêng nhà Nguyễn Quốc Bảo đến đón cậu ta rất sớm. Bảo chào tạm biệt gia đình Tuấn Anh rồi mới lên xe.
Ngày Nguyễn Quốc Bảo đến với ngôi làng này bầu trời nắng rất đẹp và ngày cậu ta rời đi trời cũng nắng rất đẹp…
__
“Bảo đi rồi à?”
Vào buổi sáng hôm đấy Hoàng Tuấn Anh đi qua nhà Hà Anh cùng cô trồng hoa. Trên gương mặt cậu thấp thoáng đó là nỗi buồn khó có thể che giấu được, Hà Anh nhìn ra được, cô nói:
“Hai cậu vẫn có thể gọi video cho nhau mà”
Hoàng Tuấn Anh nhìn cô rồi ngay sau đó gục vào vai cô, giọng cậu nghèn nghẹn nói:
“Tớ biết mà, cậu để yên cho tớ dựa một chút đã?”
Dương Hà Anh để im không nhúc nhích gì thêm, chỉ riêng tay cô là khẽ xoa đầu cậu.
Có lẽ cậu buồn không phải là vì liên quan đến Bảo về lại Hà Nội, mà là về Nguyện Vọng đại học của cậu ấy. Bố mẹ Tuấn Anh đợi Nguyễn Quốc Bảo về lại Hà Nội mới có thể nói được với Tuấn Anh, có lẽ họ không muốn người ngoài dính vào chuyện nhà mình.
Tuấn Anh buồn vì lo cả nhà sẽ cãi nhau về vấn đề này, khi cậu muốn học đại học trong nước còn bố mẹ cậu lại hướng cậu đi du học.
Vào một ngày thời tiết hơi âm u Hoàng Tuấn Anh đang ngồi trong phòng viết nốt một bài văn thì bố cậu gõ cửa, sau đó ông ấy gọi cậu:
“Bé, con qua phòng bố mẹ một chút, bố mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tuấn Anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng dừng bút đứng dậy qua phòng bố mẹ.
Đứng trước cửa phòng, cậu thấy bố mẹ đang ngồi trên giường hướng ánh mắt ra cửa nhìn cậu. Tuấn Anh đi vào, cậu ngồi ở cái ghế đối diện với bố mẹ, ngước mắt nhìn bố mẹ cậu không nói gì cả.
Cuối cùng bố Kiên lên tiếng trước:
“Năm sau bé thi đại học rồi, bé có mong muốn gì cho kì thi đại học chưa? Nói thế này cũng không phải, là trường con chọn mới đúng.”
Tuấn Anh nhìn bố rồi lại nhìn mẹ chưa nói gì cả. Cuối cùng ngày này cũng đến rồi sao? Sau một lúc cậu mới lên tiếng:
“Con có rồi ạ, con dự định đặt nguyện vọng 1 ở Ngoại thương”
Bố Kiên gật đầu khi nghe được mong muốn của cậu, rồi ông nói:
“Ngày trước bố từng học trường Đại học California, chất lượng của ngôi trường này rất tốt. Bây giờ bố cảm thấy ngôi trường rất phù hợp với sự phát triển của con. Trước đây bố mẹ luôn nghe theo ước muốn của con nên lần này con hãy nghe theo ước muốn của bố mẹ có được không?”
“Con đồng ý với bố việc đi du học này thì không cần lo đến chi phí gì cả, nhà mình hoàn toàn thừa sức lo được cho con”
Mẹ Thủy sau một hồi im lặng không nói cuối cùng cũng lên tiếng:
“Mẹ biết lí do khiến con lưỡng lự chuyện du học này nhưng mà coi như bố mẹ cầu xin con hãy đồng ý chuyện này, nó là vì tương lai của con, tương lai của công ty, hãy nghe lời bố mẹ có được không?”
Tuấn Anh im lặng không biết phải nói gì cả, ánh mắt nhìn bố mẹ kiểu khó có thể diễn tả tâm trạng bằng lời nói.
“Con còn nhớ lần con thi cấp ba chứ? Con tự ý đặt nguyện vọng 1 ở trường Amsterdam mà chưa hỏi đến ý kiến của bố mẹ, để rồi khi vào học rồi thì lại sảy ra đủ thứ rắc rối, con còn nhớ không?”
Lúc này bố Kiên có hơi cáu khi nhìn thấy Tuấn Anh lưỡng lự như vậy ông liền nhắc lại chuyện cũ.
Tuấn Anh hơi giật mình vì bị gợi lại chuyện này, lông mày cậu nhăn lại giọng cậu lạnh lùng nói:
“Bố, chuyện qua rồi bố đừng nhắc đến nữa”
Im một chút cậu nói tiếp:
“Chẳng phải là lần đấy bố mẹ bỏ con ở nhà một mình ba tháng trời sao? Lúc điền nguyện vọng chọn trường con đã gọi cho bố rồi lại gọi cho mẹ, hi vọng bố mẹ sẽ hướng cho con nhưng đáp lại con là cái gì? ‘Tùy con’ là tùy con đấy! Tại sao bây giờ bố lại nói con không hỏi ý kiến bố mẹ”
Càng nói cậu càng không giữ nổi bình tĩnh suýt chút nữa đứng hẳn dậy, cậu vẫn nói tiếp:
“Con đã rất mệt mỏi hai người có biết không? Con tủi thân lắm hai người có biết không? hai người để tùy ý con chọn nhưng cuối cùng con vẫn bị trách là tự ý quyết định.”
“Bây giờ mới là lúc bố mẹ ở bên con, định hướng cho con và để con chọn này”
Nói đến câu này mắt cậu có chút đỏ có chút ướt, mũi cậu hơi nghẹn nhưng mà cậu không muốn đưa tay lên lau vì cậu không muốn để bố mẹ biết cậu đang khóc.
Cứ mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian học cấp một cấp hai bỗng dưng bao nhiêu uất ức của cậu đột nhiên nổi lên, cậu lại muốn khóc vì tủi.
Tuấn Anh khịt mũi một cái cho bớt nghẹn rồi nói:
“Con không muốn đi du học, con không muốn rời xa Hà Anh”
Một lời bộc bạch thẳng thắn nhưng cũng thật ngu ngốc làm sao.
Sau khi Tuấn Anh vừa nói xong thì có một bàn tay rơi xuống mặt cậu kèm theo nó là tiếng Chát, khiến cho bầu không khí giữa gia đình ba người đang căng thẳng lại càng thêm căng thẳng.
“Anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại đánh con?”
Mẹ Thủy đứng bật dậy giữ lấy tay của bố Kiên. Sau đó bà quay về nhìn Tuấn Anh đang ôm mặt.
Sững sờ là cảm xúc của Tuấn Anh hiện tại. Cậu không tin nổi nhìn bố rồi ngay sau đó cậu cười nhạt.
Bố Kiên lúc này mới cảm thấy lúng túng không biết nói gì, ông ấp úng nói tính chạm vào Tuấn Anh, nhưng mà cậu đã vùng vẫy đứng dậy không nói không rằng mà chạy vụt đi.
“Tuấn Anh con đi đâu?” lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua bố Kiên gọi tên Tuấn Anh, từ trước đến giờ ông luôn gọi biệt danh ở nhà của cậu.
Hoàng Tuấn Anh đột nhiên chạy vụt đi như vậy khiến cho bố Kiên mẹ Thủy có hơi hoảng loạn, hai người chạy theo cậu nhưng đến của thì đã không thấy cậu đâu nữa.
Hai người đứng chôn chân ở đó cảm giác hoảng loạn bao chùm, được một hồi sau mẹ Thủy vỗ vai bố Kiên nói:
“Hay là cứ để thằng bé ở một mình một lúc đi anh”
Nghe mẹ Thủy nói vậy bố Kiên ngồi sụp xuống ôm đầu, ông ấy hoảng loạn nói không nên lời:
“Anh không kiềm chế được tức giận nên anh… Anh sợ con giận anh”
Mẹ Thủy thở dài không biết nói gì thêm nữa, bà xoa tóc chồng mình thay cho lời an ủi.
__________
"Trước đây tôi từng sống trong một gia đình vô tâm, một gia đình ba người nhưng có hai người đôi khi quên mất sự xuất hiện của người thứ ba. Có vẻ tôi đang làm quá lên nhưng mà đôi khi tôi cảm thấy mình gần như bị như vậy. Bố mẹ tôi rất thương tôi, không để tôi thiếu thốn một thứ gì, nhưng mà tôi cảm thấy mình chẳng là gì trong cuộc sống của họ cả" Tuấn Anh đã từng kể với Hà Anh.
"Cậu đừng nên nghĩ như vậy? Bố mẹ nào cũng thương con, chắc vì bố mẹ cậu bận nhiều việc quá nên mới không có thời gian bên cậu thôi" Hà Anh phản bác.