Văn Trị buồn bã không có tâm trạng để ở lại chung cư nữa nên quay về nhà của mình vừa lái xe đến trước cửa nhà thì đã thấy bóng dáng quen thuộc của Vũ Hàn.
Vũ Hàn cũng vừa đi giải quyết công việc trở về nên đi đến nhà của Văn Trị để chơi luôn, nhưng đến thì lại thấy cửa nhà bị khóa.
Không biết là Văn Trị đã đi đâu đang định điện thì đúng lúc anh lại về tới, Văn Trị không bất ngờ khi thấy Vũ Hàn mà chỉ hạ kính xe xuống rồi quăng chìa khóa nhà cho anh.
Vũ Hàn chụp lấy chìa khóa rồi chìa môi hiểu ý Văn Trị là muốn mình mở cửa nhà cho anh chạy xe vào dù không muốn nhưng cũng phải mở cửa cho Văn Trị.
Anh chạy xe vào trong chỗ để xe xong xui thì lại bước xuống đi đến chỗ của Vũ Hàn rồi hỏi:
“Chịu về rồi đấy à tưởng cậu mất tích luôn rồi đó.” Vũ Hàn vừa đóng cửa nhà lại giùm Văn Trị vừa trêu chọc đáp lại: “Sao nào mới đi có mấy tuần mà đã nhớ chịu không nổi rồi à.”
Văn Trị đáp lại: “Bớt giỡn giùm cái vào nhà đi.”
Vũ Hàn đưa chìa khóa nhà của Văn Trị lên xoay xoay vài cái vừa đi vào vừa nói: “Không cần mời đâu cũng vào mà.”
Văn Trị lắc đầu bất lực với thằng bạn của mình Vũ Hàn đi trước Văn Trị đi theo ngay phía sau hai người đi đến phòng khách hai người ngồi xuống ghế sofa đối diện nhau Vũ Hàn để ý thấy sắc mặt của Văn Trị không được tốt lắm nên lên tiếng hỏi anh:
“Nè dạo này công việc nhiều lắm hay sao mà thấy sắc mặt không được tốt cho lắm vậy với lại sao không ở nhà mà khóa cửa kính mít thế cô em gái quản lý mới của cậu đâu.”
Văn Trị bị Vũ Hàn hỏi dồn dập thì liếc anh một cái rồi trả lời: “Bớt hỏi vài câu đi, hỏi gì mà lắm thế sắc mặt không tốt không phải là vì công việc đầu mà là vì chuyện khác, còn về việc tớ không ở nhà là vì qua bên chung cư để xem tình hình sẵn tiện ở vài ngày luôn ở nhà ngột ngạc quá.” Vũ Hàn đáp lại: “Ừm còn câu cuối chưa trả lời kìa, trả lời nốt luôn đi.”
Văn Trị nói: “Về chuyện của Ánh Linh ý hả, Đa Đa em ấy về nước rồi nên để em ấy làm quản lý luôn còn Ánh Linh thì cho nghỉ việc rồi.”
Vũ Hàn nhìn sắc mặt của Văn Trị khi nhắc đến Ánh Linh thì thấy anh có vẻ hơi buồn rầu nên đón ra ngây là anh đang yêu nên chặn đầu hỏi thẳng luôn: “Đang yêu à bộ xảy ra chuyện gì hay sao.”
Văn Trị không bất ngờ khi Vũ Hàn đón ra vì trước giờ anh được mệnh danh là thánh soi mói nên cũng không giấu mà nói ra luôn:
“Ừm đang xảy ra một chút vấn đề thôi… mà Vũ Hàn này cậu yêu nhiều hơn tớ nên chắc cậu cũng biết vì sao con gái lại đột nhiên lạnh lùng và giận mà có phải không.”
Vũ Hàn chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Tùy theo trường hợp nữa có khi là ghen tuông, không hợp ý, khó chịu về điều gì đó cậu nói ra vấn đề của cậu thì tớ mới có thể giúp được chứ hỏi chặn đầu như vậy thì ông nội tớ còn không trả lời được, mà chỉ mấy tuần mà dính vào mấy vụ này thì rắc rối lắm đó.” Văn Trị khi nghe Vũ Hàn nói xong thì cũng ngồi suy nghĩ về những việc đã xảy ra và cũng hiểu được phần nào nên anh vội vội vàng vàng đứng lên nói:
“Khi nào về thì khóa cửa lại cho cẩn thận đi trước đây.”
Vũ Hàn biết là Văn Trị định làm gì nên chỉ bình thản đáp lại: “Được đi giải quyết công việc đi, giải quyết cho êm ấm vào nếu thích thì nói chứ đừng để con gái người ta suy nghĩ lung tung nha chúc thành công.”
Văn Trị nghe xong những lời Vũ Hàn nói thì rời đi Vũ Hàn nằm dài trên ghế sofa rồi lắc đầu nói: “Có tình yêu lại bỏ bạn bè chưa gặp được mấy phút hết đã bỏ bê rồi định rủ uống một chút nhưng chắc đến khi Văn Trị nó cưới thì mới chơi xả láng được rồi.”