Trương Ánh Linh thấy Văn Trị hỏi thì quay qua đáp lại: “Ơ anh Văn Trị biết anh ấy ạ.”
Phan Văn Trị nhìn vào cổ tay của Ánh Linh đang bị Lưu Tư Ngôn nắm anh vừa bình thản đáp lại câu hỏi của Ánh Linh vừa đưa tay ra cầm lấy tay của Ánh Linh:
“Không những anh quen, mà còn là đối thủ cạnh tranh đó.”
Trương Ánh Linh được Phan Văn Trị kéo về bên mình nên thuận thế đứng trọn trong vòng tay của tay, Phan Văn Trị đưa tay xuống ôm lấy eo của Ánh Linh rồi anh ra vẻ mặt đắc thắng nói chuyện với Lưu Tư Ngôn:. Đam Mỹ H Văn
“Xin phép cậu Ngôn cho tôi đưa người của tôi đi ha, với lại cô ấy... là của tôi đừng có thân mật quá.”
Văn Trị nói xong thì nắm lấy tay của Ánh Linh kéo đi, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trước khi rời đi thì lại quay qua nhìn Lưu Tư Ngôn rồi nói:
“Anh à, khi nào gặp thì nhớ qua nhà em tụi em chơi ha.”
Lưu Tư Ngôn gật đầu rồi mỉm cười với Ánh Linh, cô thấy vậy thì cũng quay lén rồi nhìn Văn Trị bằng một ánh mắt khó hiểu.
Lưu Tư Ngôn thấy Văn Trị nắm tay Trương Ánh Linh như vậy thì liền nói: “Là người của anh sao... hình như lại có một sự hiểu lầm không hề nhẹ ở đây rồi.”
Nói rồi Tư Ngôn chỉ bình thản rời đi để tiếp chuyện với mấy người nghệ sĩ nổi tiếng khác, Văn Trị khi kéo Ánh Linh vào một gốc khuất không có người rồi thì bỏ tay cô ra, Ánh Linh hỏi khó chịu vì khi Văn Trị kéo đi đã vô tình nắm chặt quá khiến tay của Ánh Linh có phần hơi đau, cô cau mài lại vừa xoa cổ tay vừa nói:
“Có chuyện gì vậy anh Văn Trị, làm gì mà kéo em giật ngược giật xui vậy.”
Văn Trị tức giận nhìn Ánh Linh rồi hơi nói lớn tiếng với cô: “Em còn hỏi là có chuyện gì à, sao lúc nãy anh kêu em vào chung với anh thì em không vào còn bây giờ lại đi chung với cậu ta vậy hả, rốt cuộc em và cậu ta là gì của nhau.”
Ánh Linh nhìn Văn Trị ngơ ngác rồi đáp lại: “Em và anh Tư Ngôn là gì của nhau ạ... thì chỉ là mối quan hệ của đàn anh và đàn em thôi lâu ngày gặp lại chào hỏi một chút, với lại lúc này em không biết bên trong này lại đẹp đến như vậy nên từ chối một lúc sau thì đã hối hận thì gặp được anh ấy nên nhờ anh ấy đưa vào thôi.”
Văn Trị hiểu rõ ra vấn đề thì hơi ngây người hỏi lại: “Hả... cái... cái gì cơ đàn anh và đàn em á, còn vụ lúc nãy em rủ cậu ta về nhà chơi là sao nữa?”
“Thì do khi tốt nghiệp bạn của em là Thiên Nủ tình cờ gặp được anh ấy nên thích cho đến giờ nhưng chẳng có dịp để gặp mặt nên em tạo thời cơ cho hai người đó thôi... mà tại sao tính khi của anh lại thay đổi thất thường vậy, lúc nãy còn quạo quọ tức giận trả lời thì đanh đá, còn bây giờ thì lại ngây người là sao.”
Văn Trị hiểu ra vấn đề nghĩ lại thì lúc nãy mình cũng làm hơi quá nên nhục nhã nói trong lòng: “Thôi chết rồi, tự nhiên lại mất hết hình tượng trong mắt của em ấy thế này, không sao hết bây giờ chỉ cần làm lơ là mọi chuyện ổn cả thôi.”
Nói là làm Văn Trị ngây lập tức giả ngơ nói lách sang chuyện khác: “À Ánh Linh em vào để chụp hình đúng không lúc nãy anh thấy em có cầm điện thoại để chụp, trong đây còn nhiều chỗ đẹp lắm để anh dẫn em đi chụp ha.”
Văn Trị nhanh chân rời đi, Ánh Linh cau mài lại khó hiểu nhìn theo Văn Trị rồi nói: “Anh ấy bị gì vậy trời, hỏng não tạm thời hả sao mà hình tượng của anh ấy khi mình còn đu idol với bây giờ lại khác đến như vậy chứ.”
Ánh Linh hơi khó hiểu nhưng cũng đi theo ngay phía sau của Văn Trị để anh dẫn đi những chỗ đẹp đẽ chụp hình, cô còn được tham dự sự kiện chung, được gặp các nghệ sĩ ca sĩ nổi tiếng khác, được mở mang tầm mắt và được hiểu biết về nhiều thứ nữa.