" Là một anh mặc vest màu đen, dáng người cao như vậy. Gương mặt anh ta có phần hơi sắc..."
Cầm Sương vừa nói vừa diễn tả tay chân để cho cô hiểu.
"Em có xin thông tin liên lạc, để đặng mình cảm ơn người ta, dù gì họ cũng đưa chị vào bệnh viện giùm."
" Nhưng anh ta không cho..."
Ái Thương rơi vào trạng thái trầm tư, người nào mà thần bí đến vậy?
Chẳng lẽ nào là hắn?
Ừm...Chắc không phải đâu, là do cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Thật ra lúc này trong lòng Ái Thương lại ảo tưởng, cho rằng người đưa mình vào đây là Lê Xuyên.
Cầm Sương kế bên thấy cô im lặng mà lay lay người cô.
"Chị, chị có đoán là người nào không?"
" Chị không biết nữa." Cô trả lời
Dù sao người đã muốn giấu, suy nghĩ nhiều thêm mệt mà thôi.
Cô nhìn xung quanh thấy hộp cháo trên bàn tự dưng đói ngang.
Sau khi ăn xong cô trở nên buồn ngủ, Ái Thương ngủ thiếp đi.
Đến đêm tầm tám giờ hơn, người đàn ông ăn mặc lịch sự bước vào phòng bệnh, nhiều giường.
Giờ này có một, hai giường bệnh nhân đã nhắm mắt nghỉ ngơi, còn vài người thì vẫn thức.
Hắn tiến đến bên giường cô, tay đặt cành hoa lên bàn. Hắn nhìn cô một lúc rồi quay người rời đi.
Người đó không ai khác, chính là Lê Xuyên.
Hắn vào phòng không quá năm phút, không tính nán lại lâu thời gian. Chỉ là muốn ghé đến nhìn cô.
Thời gian trôi qua vài tháng cả hai chưa hề đụng mặt nhau. Nhưng hắn luôn ở góc khuất nhìn trộm.
Có lúc hắn ở trên xe nhìn cô đi dạo, chụp ảnh ngoài trời cùng nhiều người.
Cũng có lúc trời mưa tầm tả trên tay cô cầm dù, cầm túi đồ đi vào nhà....
Chỉ là mấy tháng thôi nhưng tính cách của cô cũng thay đối nhiều. Thương Thương có phần tự tin hơn không còn giấu cảm xúc của mình nhiều nữa, sống cũng thoải mãi.
Hắn luôn quan sát tất cả về cô, xem những thay đổi từng ngày của Ái Thương.
Sau tất cả, Lê Xuyên vẫn không lộ diện trước mặt cô.
Trở về căn hộ của mình, hắn ngã người trên sofa. Chạy xe về một quãng đường dài, cơ thể trở nên lạnh do sương đêm.
Hắn nhắm mắt suy nghĩ những chuyện sắp tới...
Tuy nhìn bề ngoài hắn vẫn vậy nhưng suy nghĩ của hắn đã thay đổi rồi. Không bắt ép, gượng ép cô nữa mà dùng cách ầm thầm giúp Thương Thương của hắn thay đổi nhiều hơn.
Có lẽ sau khi cô đạt những thành tựu thì sẽ tự tin ở bên hắn, không còn thấy lạc lõng nữa.
Hắn không thấy gấp, còn trẻ vẫn có thể chờ được...
Sáng hôm sau, Ái Thương tỉnh dậy nhìn bó hoa trên bàn mà không nó chỉ là cành hoa thôi * Hoa hướng dương *
Là của ai vậy?
Mà chắc là ai đó để nhầm chỗ cô rồi.
Ái Thương không suy nghĩ nhiều nằm lướt điện thoại.
Một tiếng sau Cầm Sương đến, cô cũng xuất viện về.
Chỉ là trước khi rời giường, bệnh nhân giường bên kêu cô hãy đem hoa về.
"Đêm qua có một chàng trai đến đây tặng cho cô đấy."
" Nhưng khi đó cô đã ngủ rồi."
Hoa này là của cô sao? Ai lại biết cô ở bệnh viện vậy.
Dù hỏi người nằm giường bên, họ cũng không biết là ai.
Khiến đường về nhà, suốt đoạn đường về có thêm thắc mắc...
Về đến nhà ngổn ngang suy nghĩ, em trai thì sáng đi học rồi.
Cái chuyện cô ngất cũng giấu lẹm không cho cậu biết.
Cầm Sương cũng nói với Thiện Nhân rằng chị gái đã ngủ nhà cô. Nên cậu cũng an tâm không nghĩ nhiều.
Ái Thương ở phòng khách nghĩ xem là ai, ngày thường cô không quen ai là con trai nhiều, có mấy người bạn đều ở xa hết.
Người ở gần cô mà là đàn ông thì chỉ có người yêu cũ nhưng hắn ta là Lê Xuyên.
" La han sao ta?' co lam bam
Trợ lý nghe cô nói * Hắn* mà thắc mắc. Hắn nào?
" Hắn nào á chị?" Cầm Sương thắc mắc hỏi cô.
" Hắn nào chứ? Em nghe nhầm rồi..." Ái Thương chớp mắt giả bộ nói nhầm.
Sau đó cô quay đi làm việc khác tránh Cầm Sương.
Cô đi vào phòng bếp, vừa đi còn tâm trí thì cứ tiếp tục suy nghĩ.