Thiên Hi đang đi vào thì bất ngờ bị Thường Miên va phải khiến hắn xây xẩm mặt mày, hắn nhìn lên cô có chút bực bội:
- Cô làm gì mà chạy như ma đuổi vậy hả? Mắt cô để đi đâu vậy? Cô..
Đang nói thì hắn cảm thấy Thường Miên có điểm gì đó thật kì lạ. Cô không nói gì mà cứ đứng trân trân nhìn hắn, tay thì cứ túm chặt lấy cổ áo đến nhàu. Nhớ đến trên tay đang cầm túi đồ ăn vừa nhờ Gia Kiệt đi mua về cho cô, hắn đưa đến trước mặt cô:
- Của cô!
Thấy cô vẫn không nói, hắn mới đi qua người cô để vào bên trong. Lúc này, Thường Miên thực sự đã không còn tỉnh táo. Vừa để được đồ lên bàn thì Thiên Hi bất chợt bị ôm từ phía sau lưng. Hắn như bị ai đó điểm huyệt, thân thể đông cứng lại. Thường Miên đang ôm hắn sao? Sau đó, cô còn vùi mặt vào lưng hắn. Thiên Hi dứt khoát xoay người lại nhìn cô. Trong mắt Thường Miên lúc này, hắn đặc biệt hấp dẫn, hơn bao giờ hết. Nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng đôi mắt mông lung của cô lúc này, hắn đoán chắc rằng cô đã bị chuốc thuốc. Chưa kịp nghĩ gì tiếp theo thì một bờ môi mềm mại, ấm nóng đã đáp nhẹ lên môi hắn khiến cho hắn có chút sững sờ. Cô hôn hắn một cách cuồng nhiệt khiến hắn không cách nào kháng cự, thân thể hắn bỗng chốc đã bị hành động này của cô châm ngòi làm cho nóng rực. Lúc này, hắn đang cực lực đấu tranh giữa tình cảm và lý trí. Một mặt thì nghĩ cô đang chủ động hôn hắn và hắn cũng nên thuận theo tình cảm của mình. Mặt khác lại nghĩ, không thể làm điều gì xúc phạm cô trong lúc cô không được tỉnh táo. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Thường Miên nào có chịu để cho hắn được yên. Hắn đẩy cô ra, cô lại nhào vào. Sau đó cô còn nhanh nhẹn cởi bỏ áo hắn rồi ôm hắn, hôn lên cổ hắn. Có trời mới biết, hắn nhẫn nhịn được đến mức này đã là quá sức chịu đựng rồi. Hắn đẩy cô ra rồi giữ chặt lấy tay cô, gằn giọng:
- An Thường Miên, dừng lại ngay. Tôi cảnh cáo cô một lần nữa. Đừng động vào lửa, nếu không cô sẽ phải hối hận đấy.
Ánh mắt của Thường Miên ướt át, như đang phủ một lớp sương mù, trông cô bây giờ thập phần xinh đẹp, động lòng người. Câu nói của Thiên Hi đã không có hiệu lực vào thời điểm này. Quá nóng nực, quá vướng víu, cô cởi bỏ cả áo của mình, rồi ôm lấy Thiên Hi. Đôi mắt đen tuyền đã bị lửa dục vọng nhấn chìm, giọng hắn lúc này trở nên trầm khàn:
- Tôi đã cảnh cáo cô rồi, là do cô không nghe lời.
Dứt lời, hắn cởi bỏ quần áo của cả hai người rồi đẩy cô xuống giường. Hai người cùng trải qua một đêm triền miên nhưng không thật tình nguyện.
Đây là một cái bẫy do con người sắp đặt hay do ông trời đã tạo ra.
* * *
Khi Thiên Hi thức dậy thì trời đã sáng từ bao giờ. Trong lều lúc này chỉ còn mình hắn với đống quần áo ngổn ngang, chăn chiếu bừa bộn, nhìn qua cũng đủ để hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Hắn và Thường Miên đã cùng nhau trải qua một đêm cuồng nhiệt, khó quên. Nhưng cô thì đã rời đi từ khi nào. Tâm trạng của hắn lúc này phức tạp đến lạ. Còn một điều khiến hắn kinh ngạc hơn là chỗ nằm bên cạnh hắn có dính một thứ chất lỏng màu đỏ tươi. Chẳng lẽ, đêm đầu tiên của Thường Miên đã thuộc về hắn? Nhưng hắn biết cô có bạn trai đã lâu, không ngờ được cô lại có thể giữ gìn được đến tận bây giờ. Xung quanh hắn giờ đây vẫn còn đọng lại chút dư vị của cô.
Thời gian qua, đã không ít lần Thiên Hi nghĩ ngợi, suy xét tâm tư, tình cảm của mình, hắn phát hiện ra một điều. Kể từ sau cái đêm say rượu đó, Thường Miên trong lòng hắn đã không còn là cái bóng của Tô Ngọc Kỳ nữa rồi. Không biết từ bao giờ, tần suất xuất hiện của Thường Miên trong suy nghĩ của hắn càng ngày càng nhiều. Và đặc biệt là sau đêm hôm qua, hắn đã xác định. Hắn là thực sự thích cô, thực sự muốn có được cô. Sau khi đã xác định, Thiên Hi vùng dậy, hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi chạy đi tìm Thường Miên. Trong lều của cô không thấy, xung quanh khắp nơi cũng đều không thấy. Thiên Hi lo lắng, rốt cuộc cô đã đi đâu?
* * *
Ở trong rừng, Thường Miên cứ chạy, chạy mãi, chạy mà không cần biết phương hướng, chạy càng xa càng tốt. Cô không muốn gặp ai lúc này, không muốn trở về đối diện với Minh Hạo, càng không muốn nhìn thấy Thiên Hi. Không muốn gặp bất kỳ một ai, không muốn. Chưa bao giờ An Thường Miên lại sợ hãi đến mức này. Cô đã chạy cho đến khi kiệt sức, rồi vấp ngã đến trẹo chân. Lúc này, gương mặt đẫm lệ mới hồi tưởng lại khoảnh khắc kinh hoàng đó. Sáng nay, sau khi tỉnh giấc, phát hiện người nằm cạnh là Thiên Hi, trong người có cảm giác nhức nhối kì lạ. Lật chăn lên, mặt cô tái nhợt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình. Đời con gái hai mươi mấy năm gìn giữ, là để cho Minh Hạo, là để chờ đợi anh. Nhưng bây giờ cô còn có tư cách gì để ở lại bên anh nữa đây. Cô không còn xứng với tình yêu của anh nữa rồi. Nghĩ đến đây, lòng cô đau như cắt. Cô ngồi cuộn tròn, vùi mặt vào đầu gối, dáng vẻ nhỏ bé, yếu ớt, trông đáng thương vô cùng.
Không muốn làm lớn chuyện ảnh hưởng tới mọi người, vì vậy nên chỉ có Thiên Hi và Gia Kiệt là chia nhau đi tìm cô. Hai người tìm cả buổi cũng không thấy bóng dáng Thường Miên đâu cả. Trở về lều cũng không thấy cô trở về. Thiên Hi lo sợ nếu cô xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Cuối cùng, khắp nơi đều đã tìm, chỉ có trong rừng là chưa tìm. Sao hắn không nghĩ ra nhỉ? Giờ cô hẳn là đang muốn trốn chạy tất cả. Cô sẽ chạy đến chỗ không ai tìm thấy. Nghĩ vậy, hắn và Gia Kiệt lại chia nhau vào rừng tìm kiếm. Đi vào khá sâu bên trong rừng vẫn chưa thấy có gì mặc dù trời lúc này cũng đã bắt đầu nhá nhem tối. Lúc này, cả người Thiên Hi đã ướt đẫm mồ hôi. Khi hắn chuẩn bị rẽ sang hướng khác để tìm thì mắt hắn kịp lia qua một thân ảnh trong góc tối phía xa xa. Thiên Hi chạy về phía đó, quả nhiên là cô. Cô vẫn ngồi thu mình với tư thế đó, không chút dịch chuyển. Thiên Hi cảm thấy thật đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Hắn đứng trước mặt cô, giọng nói trầm ấm cất lên:
- Em định ngồi đây đến bao giờ?
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô bất giác rùng mình, khi cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Từ đôi mắt thất thần, sau khi định thần được đó là ai, mặt cô dần chuyển sang tái nhợt vì sợ hãi. Cô định vùng đứng lên để chạy thì chao ôi, cơn đau buốt từ chân kéo đến khiến cô đứng không vững ngã vào vòng tay đã sẵn có của Thiên Hi, hắn thuận theo đà bế cô lên. Thường Miên la hét, giãy giụa, rồi đánh hắn:
- Thả tôi xuống, đồ khốn! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Buông ra mau.
Mặc cho cô chửi mắng, cấu véo thế nào, Thiên Hi mặt vẫn không biến sắc mà bế cô về tận lều của mình. Không nói tiếng nào, hắn lấy hộp đựng thuốc để bôi thuốc và băng bó vết thương cho cô. Thường Miên vùng vẫy không cho hắn động vào người:
- Bỏ ra, đừng động vào tôi. Dù tôi có chết cũng không cần anh bận tâm.
Nói rồi, Thường Miên nhảy bằng một chân để đi ra. Thiên Hi lại bế cô đặt lại chỗ cũ, cô vùng vẫy không chịu hợp tác. Cuối cùng, hắn đành phải dùng một nụ hôn không mấy nhẹ nhàng mới áp chế được cô. Sau đó, hắn tiếp tục đe dọa:
- Còn làm càn thêm nữa, tôi sẽ tiếp tục hôn em.
Thường Miên lúc này vô cùng căm ghét hắn ta nhưng đành hậm hực để yên cho hắn băng chân cho mình.
Lúc này Gia Kiệt đi vào, nhìn thấy Thường Miên thì anh ta mới thở phào một hơi:
- May quá, cô đây rồi! Cô đi đâu mà để chúng tôi tìm kiếm cô khắp nơi mà không thấy vậy?
Thấy bầu không khí có vẻ không được bình thường, Gia Kiệt đành quay trở ra. Thiên Hi thấy cô dần bình tâm trở lại, hắn mới hỏi:
- Tối qua cô đã ăn hay uống cái gì?
Thường Miên quay đi, không thèm đáp lại hắn. Hắn vẫn kiên nhẫn gặng hỏi cô:
- Có phải tối qua cô thấy người nóng như có lửa đốt, thân thể bứt rứt rồi sau đó..
Nghe hắn nói đến đây, Thường Miên giật mình nhìn lên hắn. Sao hắn lại biết cảm giác của cô lúc đó. Linh tính mách bảo cho Thường Miên biết chuyện này không đơn giản. Cô đành tạm thời hòa hoãn chiến tranh để nói chuyện với hắn trước đã.
- Tôi uống một ít nước cam ở bàn ăn.
- Ngoài ra, còn ăn uống thêm gì khác nữa hay không?
- Tôi còn ăn bánh tươi và uống trà sữa.
Câu này vừa nói ra, Thường Miên như hiểu ra điều gì, cô kinh ngạc che miệng, còn Thiên Hi đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy dường như đã tỏ tường được chín phần. Hắn hỏi:
- Ai đưa?
Thường Miên giọng nói lắp bắp, run rẩy
- Là.. là chị.. chị Kiều Thư!
Lúc này, Thiên Hi cười nửa miệng. Đúng là không nằm ngoài dự đoán của hắn, là cô ta.
- Đã hiểu ra chưa? Người hại
Cô là chị em tốt của cô đấy. Hôm qua nếu cô không phải cùng tôi thì cũng sẽ cùng người khác..
Hắn nói đến đây thì không nói thêm gì nữa. Chính hắn cũng cảm thấy thật may mắn. Hắn không muốn Thường Miên bị rơi vào tay của bất kỳ kẻ nào khác. Thường Miên đang cực kì đau đớn, thất vọng. Đến giờ cô cũng không thể nghĩ ra được lí do gì khiến chị Kiều đang tâm hại cô. Chỉ trong vòng hai ngày, Thường Miên đã trải qua biết bao nhiêu điều tưởng chừng như không thể. Điều này đủ để cô hiểu rằng cuộc đời này thật đáng sợ và phức tạp hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Thường Miên cũng không hề biết rằng, cuộc đời của cô sắp sửa bước sang một trang mới kể từ thời khắc này.