"Bạn trai cháu sau này sẽ trở thành một ông bố tốt đấy! Thôi, nhà cô đi nhé!"
Gia đình Ngọc Hân vẫy tay chào hai người rồi đi mất, để lại Nhật Hạ ngượng chín mặt vì hai chữ "bạn trai". Tú thấy vậy cũng tò mò quay sang hỏi:
"Cô ấy nói gì vậy?"
"Không có gì, cô ấy chỉ cảm ơn em thôi..."
Lúc đó Nhi với Hoàng cũng đã ăn uống xong xuôi, chạy ngay đến chỗ hai người đang đứng với khuôn mặt không thể thoả mãn hơn:
"Nhật Hạ, mua được gì rồi?" - Nhi chạy đến vừa hỏi, vừa khoác lấy tay Hạ.
"Chưa mua được gì hết."
"Từ nãy đến giờ mà chưa mua được gì sao? Thế hai người đi đâu?" - Hoàng hỏi, cậu hết nhìn Nhật Hạ rồi lại quay ra phía anh Tú.
"Làm bố mẹ."
Hoàng Anh Tú đáp lại, khuôn mặt anh vẫn tỉnh bơ, trái ngược với gương mặt đỏ như trái cà
chua của người con gái đằng kia. Câu trả lời hết sức tối nghĩa của anh đã khơi dậy tính tò mò của cả Nhi và Hoàng.
Nguyễn Việt Hoàng choàng vai bá cổ anh đi trước, cố gắng gặng hỏi về chuyện đã xảy ra giữa anh và Nhật Hạ, nhưng anh vẫn chẳng lý giải thêm gì. Chỉ thấy anh quay ra nhếch môi cười với cô.
Về đến kí túc xá, Nhật Hạ đã phải khai hết những gì diễn ra khi bị Nhi "hỏi cung". Kể đến đâu, nó hào hứng đến đấy:
"Trời đất ơi, tuyệt vời quá, lãng mạn quá!!"
"Tuyệt vời cái gì? Tao xấu hổ chỉ muốn chui xuống lỗ cho xong!" - Nhật Hạ vừa than thở vừa ôm mặt, cô cúi gằm xuống.
"Vậy tiếp theo mày định như nào?"
"Như nào là như nào? Tao ngại chết mất, chắc tao sẽ phải tránh mặt anh ấy một thời gian."
"Có gì mà phải ngại?" - Nhi vẫn cứ vô tư hỏi.
"Sao lại không? Chắc hẳn khi bế tao, anh Tú cảm thấy tao rất nặng, mặt anh ấy vã mồ hôi luôn mà! Thật là nhục nhã quá đi mất!"
Nhật Hạ úp mặt vào gối, cô không hề muốn nhớ lại chuyện đó nữa, vậy mà Nhi cứ khơi chuyện. Bây giờ cô không muốn gặp anh một chút nào, đều là do quá xấu hổ. Còn anh, bế cô xong mà mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, lại còn cười với cô nữa. Thật là không công bằng!
"À đúng rồi, mai là chủ nhật nên tao định về nhà để mang giấy cho bố mẹ ký. Mày có về không?" - Nhi bất chợt hỏi.
"Mai á..."
Nhật Hạ ngập ngừng nhìn vào tờ giấy cô giáo phát, cô mới nhớ ra là cần phải về nhà gặp bố mẹ để xin chữ ký. Nhưng cứ nghĩ đến về nhà, cô lại cảm thấy không thoải mái.
"Để tao xem đã."
Nhật Hạ chỉ đáp lại cụt ngủn, Nhi vẫn không biết cô có về hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, phải về nhà thì mới có thể xin được chữ ký, sau đó mới có thể đi Quảng Ninh học. Thế là cô quyết định về vào ngày hôm sau.
Nhi đã về nhà từ sáng sớm, còn Nhật Hạ thì đến tận chiều tối mới về.
Cô cứ đứng chần chừ mãi trước cửa nhà cho đến khi mẹ cô ra mở cửa:
"Ô kìa, con về rồi à." - Gương mặt bà có chút ngạc nhiên.
"Con về rồi ạ."
"Về thì báo cho mẹ trước chứ, may mà hôm nay mẹ nấu nhiều cơm đấy."
Nhật Hạ cùng mẹ đi vào trong nhà, có đứa bé chạy ra từ phòng khách rồi ôm chầm lấy cô, cô cũng cúi người xuống ôm trả lại con bé:
"Nhật Hạ về với Bông rồi!"
"Chị về rồi đây, Bông có nhớ chị không?" - Hạ âu yếm vuốt má cô em gái lâu ngày không gặp.
"Bông nhớ Nhật Hạ lắm! Nhật Hạ có quà cho Bông không?"
"Con bé này, chị đi học suốt làm gì có thời gian mua quà. Để lần sau nha."
Bông ngoan ngoãn vâng dạ với cô. Có thể thấy con bé được giáo dục khá tốt khi không hề đòi hỏi hay vòi vĩnh này kia. Nhật Hạ đặt chiếc túi vải của cô lên bàn, rồi rút tờ giấy kia ra, đi lại phía mẹ cô:
"Bố đâu rồi mẹ?"
"Bố con đi ăn cơm khách rồi, sao thế?" - Mẹ cô vừa dọn cơm ra bàn vừa trả lời.
"Không có gì ạ. À mẹ ơi, mẹ ký vào đây cho con với."
Cô đưa tờ giấy cho mẹ, bà đọc một hồi rồi hỏi:
"Vậy là con chuẩn bị đi Quảng Ninh à? Được rồi, đưa bút cho mẹ."
Nhật Hạ không ngờ mẹ cô lại có thể đồng ý dễ dàng như thế, cô vội vàng đưa bút cho bà. Bà ký nhanh một đường, rồi lại nói với cô:
"Mẹ đồng ý cho con tham gia thi quốc gia thì không có nghĩa là con được phép bỏ bê các môn khác, đặc biệt là Toán, con hiểu chứ?"
"Vâng..."
Điều cô lo sợ, cuối cùng mẹ cũng nói ra.
"Mẹ đã tìm thêm được một cô giáo dạy Toán mới cho con rồi. Khi nào đi Quảng Ninh về thì bắt đầu học ngay, hiểu chưa?"
"Vậy là con sẽ nghỉ học Toán cô Phương ạ?"
"Ai bảo thế? Con sẽ đi học hai cô cùng một lúc. Cô giáo mới sẽ dạy gia sư 1-1 cho con."
Chỉ riêng việc học cô Phương đã khiến Nhật Hạ áp lực rồi, giờ còn thêm cô nữa thì sao mà chịu nổi!
"Nếu thế thì mẹ xin nghỉ lớp cô Phương cho con đi! Dù sao thì lớp hơn 30 người, con học cũng không hiệu quả."
"Không được! Con có biết để xin vào lớp cô Phương thì khó khăn như nào không? Đâu phải ai cô ấy cũng nhận. Thôi chịu khó đi."
"Nhưng con học thấy không hiệu quả. Với lại ở lớp đấy con không quen ai cả, chán lắm!"
"Con đi học chứ có phải đi chơi đâu mà cần bạn làm gì? Không có bạn thì mới tập trung học được!"
"Nhưng sao mẹ cứ bắt con học Toán tận hai chỗ thế? Một cô là được rồi mà!"
"Mỗi người sẽ có một phương pháp dạy khác nhau. Con cứ học thử, biết đâu lại hợp."
"Mẹ cứ lấy cái lý do đấy để ép con đi học, nhưng mà các cô ghét nhất là kiểu "một chân đạp hai thuyền" như vậy đấy! Họ sẽ nghĩ con không tin tưởng họ nên mới đi học hai chỗ, rồi sẽ đụng vào lòng tự tôn của họ!"
"Vậy con cố gắng đừng cho các cô ấy biết là được. Người ta nói "Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư" đấy!"
Nếu không nhờ có tiếng chuông điện thoại của mẹ kêu lên, có lẽ hai mẹ con cô vẫn sẽ tiếp tục cãi nhau nữa. Nhật Hạ nhìn vào mâm cơm, tự dưng lại thấy chán. Cô chỉ cầm lấy tờ giấy trên bàn cho vào túi rồi đi thẳng ra phía ngoài cửa. Mẹ cô thấy vậy liền nói theo:
"Con lại làm sao đấy? Không ăn cơm à?"
"Con chán rồi, không ăn nữa!"
"Đừng tưởng con làm như vậy thì mẹ sẽ xin nghỉ học Toán cho con."
"Mẹ muốn sao thì tùy!"
Nhật Hạ khó chịu bước ra khỏi cửa nhà, đóng rầm một cái. Vốn định ăn cơm tối ở nhà sau một thời gian, vậy mà cuối cùng lại phải nuốt cục tức bỏ nhà đi như vậy, cô đành phải quay lại kí túc xá. Từ trước đến nay, cứ nhắc đến việc đi học thêm Toán là cô lại cảm thấy nặng nề, áp lực kinh khủng. Dẫu biết mẹ chỉ muốn tốt cho cô, nhưng cách làm của bà như vậy lại là phản tác dụng. Không những cô không lấy lại được gốc Toán, mà bà còn tốn tiền cho việc học thêm đó.
Nhật Hạ cứ vừa đi vừa nghĩ mãi, cô về đến sảnh kí túc xá lúc nào không hay.