"Tôi thì làm được việc gì cho anh chứ? Chân cẳng còn đang thế này, huống hồ nhà anh cao sang quyền quý, phận người thấp kém như tôi sao có thể..." Cố Thư Cầm ngập ngừng, dè dặt.
Lúc này, Kiều Đình Bắc lại nhoẻn cười.
"Tôi không ngại, mắc gì cô sợ. Chưa nói tới công việc của cô chỉ đơn giản là ở bên cạnh, bưng trà rót nước, làm những việc tôi cần, chẳng lẽ chỉ bấy nhiêu đó cũng không làm được?"
"Nhưng mà..."
"Quyết định vậy đi. Giờ cô chỉ việc ở đây, ăn uống, sinh hoạt tất cả chi phí tôi sẽ lo tất cả, luôn cả việc học tiếp đại học còn dang dở."
Kiều Đình Bắc lại giở thói bá đạo rồi, căn bản không cho Cố Thư Cầm nói hết câu thì đã chen ngang, rồi cô phải đợi anh nói xong, mới nói:
"Làm việc cho anh cũng được, nhưng tôi không học tiếp nữa, mà sẽ ở lại bên cạnh anh đến khi nào anh bảo đi, thì sẽ rời đi."
"Tùy cô thôi, làm gì cũng được miễn sao thoải mái."
Anh đã mở lời, cô cũng không từ chối. Sau đó, giữa hai người dần trở nên im lặng, được một lúc thì Thư Cầm định xuống giường, nên đang mò mẫm tìm lại cái điều khiển để bật đèn.
"Định làm gì?"
"Muốn đi vệ sinh... Anh có thể mở đèn lại hộ tôi không?"
Kiều Đình Bắc im lặng, nhưng thân thể thì vận động. Mở đèn xong, anh lại tự ý bế Cố Thư Cầm vào phòng vệ sinh, rồi ra ngoài. Đợi tới khi cô giải quyết nỗi buồn xong, người đàn ông ấy lại quay vào bế cô ra, đặt trở về giường.
"Ngủ sớm đi."
Bỏ lại một câu trước khi ra ngoài, Kiều Đình Bắc chính thức gieo rắc vào lòng cô chút hơi ấm mà bấy lâu nay bản thân không có, chưa nói đến việc người đàn ông ấy còn có nhiều nét giống người cô yêu thầm ở thế giới song song bên kia, nên càng không tránh khỏi cảm giác rung động.
...----------------...
Một tháng sau, chân của Cố Thư Cầm cũng được tháo bột khi bác sĩ xác định phần xương bị nứt đã bình phục. Giờ đây, cô có thể tự đi lại, vận động quanh nhà, đặc biệt nhất là được tự xuống bếp nấu ăn cho Kiều Đình Bắc và hôm nay là ngày đầu tiên cô làm điều đó.
Dì Lâm là người chuyên chuyện đồ ăn thức uống cho Kiều Đình Bắc. Lúc này khi thấy Thư Cầm đang cặm cụi chuẩn bị bữa tối trong bếp, thì bà đã tiến tới hỏi thăm:
"Thư Cầm, cháu định nấu cơm tối cho Thiếu gia thật sao?"
"Vâng! Có vấn đề gì hay sao ạ?" Cô lễ phép trả lời.
"Không! Nhưng cháu nấu thì nấu, chứ đừng ngồi chờ Thiếu gia về, bởi vì ngài ấy thường về rất muộn, cũng hiếm khi ăn cơm tối ở nhà."
"Vậy hả dì? Thôi mà không sao đâu ạ, cháu cứ chờ, biết đâu tối nay anh ấy sẽ về sớm."
Mặc ai khuyên ngăn, Cố Thư Cầm vẫn mỉm cười tươi tắn nấu ăn và giữ sẵn thâm thế mong chờ, cô muốn chờ xem nét mặt của người đàn ông ấy khi ăn thức ăn cô nấu sẽ như thế nào.
Vậy là cô vẫn tiếp tục nấu, mà lại còn nấu rất nhiều món. Nấu xong cũng hơn bảy giờ, còn người đang chờ thì mãi chưa thấy về, nên lại kiên nhẫn ngồi chờ.
Mãi đến hơn mười giờ, Kiều Đình Bắc mới về đến nhà và hôm nay thì cũng như hôm qua, không say nhiều cũng say ít, cứ như thiếu rượu là đêm đó anh không thể ngủ vậy.
Thường ngày, về nhà là anh sẽ tiến thẳng lên phòng, riêng hôm nay lại đi vào bếp khi phát hiện đèn vẫn sáng và thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ. Tới nơi rồi, trước mắt anh là một bàn đầy ắp thức ăn, bên cạnh đó còn có cô gái đã ngủ quên tự lúc nào.
Khuôn mặt thiếu nữ ấy khi ngủ trông thật an nhiên, nhìn một chút, cõi lòng anh lại không ngừng xao động, buộc phải dời mắt đi. Day nhẹ huyệt thái dương, anh cố tình kéo ghế phát ra tiếng động lớn, làm Thư Cầm giật mình tỉnh giấc. Tiên Hiệp Hay
Cô ngồi dậy, vốn đang trong cơn ngái ngủ chưa kịp tỉnh hẳn, tới lúc nhìn thấh Kiều Đình Bắc đang ngồi đó ăn cơm, thì cô nàng lập tức tỉnh ngay.
"Anh về sao không gọi tôi dậy để hâm lại thức ăn?"
"Thế như này là ăn không được?" Kiều Đình Bắc nhàn nhạt hỏi lại.
Trông điệu dáng rất thưởng thức món ăn, có vẻ như Thư Cầm nấu vừa với khẩu vị anh rồi.
"Không phải không được, mà ăn không được ngon, với cả thức ăn nguội lạnh sợ có hại cho sức khỏe của anh."
"Ừ! Chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng đi." Kiều Đình Bắc tuyệt nhiên điềm đạm đề nghị.
Thấy anh cởi mở, cô cũng niềm nở ngồi vào bàn, nhưng mới ăn được vài miếng, thì đối phương ăn xong.
"Sao anh ăn ít vậy? Thức ăn không ngon hả?"
"Tôi no rồi, cô ăn đi."
"Vậy thôi để tôi dọn, anh lên phòng nghỉ ngơi đi."
"Ngồi đó ăn cho no đi." Kiều Đình Bắc nghiêm giọng.
Sau đó, người đàn ông ấy lại chủ động gấp thức ăn cho cô, một việc làm mà chỉ duy nhất một người từng được anh thực hiện cho.
Bấy giờ, cảm giác được quan tâm chăm sóc đã khiến tâm trạng Thư Cầm vui lên rất nhiều. Cô ngoan ngoãn ngồi ăn, được một lúc mới khẽ hỏi:
"Sao hôm nào anh cũng về muộn vậy? Bộ công việc bận lắm hay sao, mà hình như hôm nay anh cũng uống rượu..?"