Tinh Thần Châu

Chương 139: Hạnh phúc của bốn người



"Sang" Trước mắt mọi người hiện lên một đạo tinh mang, thẳng đến đệ tử gần nhảy ra tường viện, tinh mang xuyên qua bóng người, một đóa huyết hoa bắn ra trên không trung, thân thể đệ tử kia mất đi cân đối, phát sinh một tiếng kêu thảm thiết thê lương, quanh quẩn bên trong phủ tướng quân. Tiếng kêu thảm còn chưa yên, trước mắt mọi người lại thêm hai đạo, ba đạo, bốn đạo…từng đạo hàn quang từ trong nội đường lòe ra, mục tiêu vẫn là đệ tử còn trên không trung chưa rơi xuống tới, gần trăm đạo hàn mang chen chúc tới, giống như đang tranh giành thực vật, trong mấy lần chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết không còn, đệ tử kia cũng không còn nhìn thấy, chỉ thấy trên không trung tản ra một đoàn sương máu, hàn mang như ẩn như hiện, lại ngẫu nhiên có vài mảnh vải lả tả rơi xuống.
 
Bỗng nhiên, gần trăm đạo hàn mang như nhận được mệnh lệnh, lại từ trong huyết vụ toát ra, bắn vào nội đường. Mọi người theo tinh mang nhìn lại, nhất nhất đều chui vào trong túi trữ vật của Dược Thiên Sầu, còn có một đạo tinh mang lóng lánh tốc độ chậm hơn, hóa thành một thanh phi kiếm nhiễu quanh người hắn, vài giây sau, xoay người bắn lên, "sang" một tiếng thẳng tắp chui vào vỏ kiếm sau lưng Dược Thiên Sầu.
 
Trời ạ! Hiện tại mọi người mới hiểu được, gần trăm đạo hàn mang kia không ngờ lại là phi kiếm, bọn họ chưa từng gặp người nào có thể duy nhất điều khiển được nhiều phi kiếm như vậy. Ngoài phòng khởi lên một trận gió, thổi những lá cây trong đình viện vang lên xào xạc. Mọi người nhìn thấy huyết vụ đỏ tươi bị gió thổi xuy tán ra, những mảnh vải lả tả rơi trên mặt đất, trên tường còn nhiễm một lớp máu tươi. Một ý niệm hiện lên trong đầu đoàn người…thi cốt vô tồn!
 
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm vết máu và những mảnh vải lả tả, hơi có chút tiếc hận, gần trăm phi kiếm xuất ra tạo uy lực còn chênh lệch hơn uy lực mình cảm nhận a! Bằng không lẽ ra không lưu lại vải vụn hay vết máu, hẳn phải biến thành tro bụi hoàn toàn mới đúng.
 
Chuyện vừa phát sinh, nói ra thì chậm, kỳ thực chỉ là chuyện trong nháy mắt. Bên trọng đại đường tuyệt đối an tĩnh, các đệ tử không còn ai dám hé răng, tất cả đều khuất phục dưới uy lực của phi kiếm. Những ai có ý định giống người kia đều sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn hết hy vọng, tự hỏi mình căn bản không thể tránh thoát được công kích như vậy.
 
Đây là uy lực sau khi trúc cơ sao? Thạch Tiểu Thiên nhìn Dược Thiên Sầu không nói một lời, hai quyền nắm chặt, sắc mặt ửng hồng, không ngờ đang hưng phấn tới mức run lên. Mục tiêu hai người phấn đấu từ nhiều năm trước, lão đại đã thực hiện được trước hắn.
 
"Là người phương nào dám ở đây tranh đấu! Muốn chết phải không!" Một tiếng quát chói tai vang lên, lập tức có bảy bóng người hiện thân trên tường viện. Bảy đôi mắt sắc bén, thân mặc áo bào đưa mắt nhìn vào quan sát tình huống bên trong tường viện.
 
Muốn chết phải không? Dược Thiên Sầu hơi có chút tức giận, bảy đạo hàn mang trong túi trữ vật nhanh như sấm sét bắn thẳng bảy người kia. Thạch Tiểu Thiên đứng một bên la lớn: "Lão đại, trợ thủ!"
 
Bảy thanh phi kiếm thật khó khăn dừng phắt ngay cổ họng của bảy người, chỉ sợ nếu không phải Thạch Tiểu Thiên hét lên đúng lúc, trên cổ những người này đã lưu lại một lỗ thủng đầy máu. Bảy người trên tường nhất thời mặt xám như tro tàn, không dám lộn xộn, có thể dùng được phi kiếm đương nhiên không phải phàm phu tục tử.
 
Dược Thiên Sầu mắt lạnh trành hướng Thạch Tiểu Thiên, người sau cười khổ khom người cầu tình: "Lão đại, ngươi buông tha bọn họ đi! Bọn họ không phải người hầu bình thường, chính là gia thần của phủ tướng quân ta, đời đời đều trung thành và tận tâm với gia tộc ta, là thủ hạ tín nhiệm nhất của phụ thân ta, từ xa xưa tới nay vẫn luôn bảo hộ an toàn cho gia quyến trong phủ, bọn họ cũng không phải cố ý xông tới chọc giận lão đại."
 
Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng phải, phỏng chừng bọn họ do nghe được tiếng kêu thảm thiết của tên đệ tử kia mới chạy tới, hắn quay đầu lại quan sát bảy người trên tường, tất cả đều đứng thẳng, lộ ra hình dạng như anh hùng hảo hán, nhưng sắc mặt lại sợ đến có chút trắng bệch. Hắn hơi gật đầu nói: "Phân phó bọn họ không nên đem chuyện ở đây tiết lộ ra ngoài." Bảy đạo hàn mang quay trở về túi trữ vật.
 
"Lão đại yên tâm, không cần phân phó, bọn họ tự nhiên cũng biết." Thạch Tiểu Thiên xoay người đi ra sân, hướng bảy người trên tường chắp tay nói: "Bảy vị thúc thúc còn thỉnh lui ra, ở đây không có sự tình gì, không cần lo lắng."
 
Quy định trong phủ bảy người cũng biết, nơi này không cho phép bất luận kẻ nào tới, nếu không phải nghe được tiếng kêu thảm thiết, bọn họ cũng sẽ không tới đây. Người dẫn đầu đưa mắt nhìn vết máu dưới chân, lại liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế thái sư, lại nhìn Thạch Tiểu Thiên hành lễ nói: "Tam công tử cẩn thận, chúng ta lui ra." Bảy người liền nhảy ra khỏi tường viện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Đây chỉ là chút tiểu nhạc đệm. Khi Thạch Tiểu Thiên quay trở lại nội đường, nhất thời liền sững sờ, vừa rồi còn một đám người, hiện tại chỉ còn lại Dược Thiên Sầu và ba người Lăng Phong. Mà ba người Lăng Phong còn đang kinh hãi nhìn Dược Thiên Sầu, vừa rồi thấy hắn chợt hiện lên trong đám người, những nơi hắn tới người người cứ như vậy mà hư không biến mất, mười mấy người cứ như vậy không có? Bọn họ đã thấy rất rõ ràng, nhưng rồi vẫn thấy thật mơ màng.
 
Lăng Phong chỉ chỉ vào chỗ những người kia biến mất, ngạc nhiên nói: "Sư thúc, bọn họ…"
 
"Yên tâm, bọn họ không có việc gì, ta chỉ đưa bọn họ đến địa phương khác." Dược Thiên Sầu cười nói. Những người này dùng làm trợ thủ cho Trần Phong, bằng không nhờ vào một mình Trần Phong muốn bảo đảm hậu cần cho quân đội thật sự là có điểm khó khăn. Sau khi đưa đến Ô Thác Châu, tỷ tỷ tự nhiên sẽ khống chế bổn mạng nguyên thần của bọn họ.
 
"Sư thúc, vậy…vậy…" Ba người hiển nhiên còn có điểm khó tiếp nhận được hiện thực như vậy.
 
"Được rồi, sau này cũng đừng gọi là sư thúc nữa, cũng giống như Tiểu Thiên, gọi lão đại là được." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay nói: "Huống chi ta đã sớm đạt được Kết Đan kỳ, gọi sư thúc đã có điểm quá hạn, lẽ ra nên gọi bằng sư tổ. Bất quá hiện tại các ngươi đã không còn là đệ tử Phù Tiên Đảo, sư tổ cũng miễn đi, gọi là lão đại!"
 
Bốn người ngạc nhiên, hắn đã đạt được Kết Đan kỳ? Thạch Tiểu Thiên vui mừng nói: "Lão đại, ngươi thực sự đã đạt được Kết Đan kỳ?"
 
Dược Thiên Sầu lườm hắn, phất tay nói: "Không nói chuyện này nữa, ta có thể hộ pháp cho các ngươi, bốn người tranh thủ trúc cơ đi! Sau khi xong ta còn chuyện phân phó các ngươi đi làm."
 
Bốn người vui mừng gật đầu, ngay tại đại đường khoanh chân ngồi xuống, ăn vào đan dược bắt đầu ngưng thần luyện hóa. Không bao lâu, quá trình thống khổ khi trúc cơ dần dần hiển hiện trên người bốn người. Dược Thiên Sầu ngồi một bên nhìn bốn người trầm mặc không nói, đối với bốn người này hắn đã sớm có dự định, cần bọn họ ở bên ngoài bôn ba làm việc cho mình. Chỉ cần không đưa họ vào Ô Thác Châu thì không cần tróc bổn mạng nguyên thần của họ, bằng không thời gian lâu dài, rất dễ bị một ít người có tu vi cao thâm chú ý tới. Về phần Thạch Tiểu Thiên cũng không cần, tuy từng đi qua Ô Thác Châu, nhưng vẫn bị trận pháp vây khốn, căn bản không biết điều gì.
 
Trong bốn người có Thạch Tiểu Thiên có thiên phú cao nhất, Dược Thiên Sầu chỉ cho hắn thêm một viên Trúc Cơ Đan, chỉ dùng ba viên đã trúc cơ thành công. Lăng Phong và Bắc Tử dùng ba viên trong tay cũng đã thành công, nhưng bọn hắn từng dùng qua ba viên trên Phù Tiên Đảo. Mà hũ nút Tuyên Bình phải dùng năm viên mới thành công.
 
Thạch Tiểu Thiên không nói, Lăng Phong và Bắc Tử trúc cơ thành công liền nhịn xuống tâm tình kích động, ở tại chỗ quỳ gối ngay trước mặt Dược Thiên Sầu, nói ra lời cảm tạ. Cuối cùng Tuyên Bình thành công xong càng không rên một tiếng nặng nề dập mạnh đầu ba lần.
 
Sau đó, Thạch Tiểu Thiên dẫn ba người ra ngoài tắm rửa thay quần áo, tinh thần chấn hưng đứng ngay trước mặt Dược Thiên Sầu. Nhất là ba người Lăng Phong, nhìn Dược Thiên Sầu như nhìn cha mẹ tái sinh, người ngoài rất khó hiểu được đi đến sự đầu cùng của tuyệt vọng thì được người kéo trở về. Nhưng đây cũng chính là hiệu quả mà Dược Thiên Sầu muốn nhìn thấy.
 
"Túi trữ vật này cho ngươi." Dược Thiên Sầu ném ra một chiếc túi. Thạch Tiểu Thiên tiếp nhận, đầu tiên sửng sốt, sau đó cạc cạc cười lên điên cuồng, liên tục nói lời cảm tạ: "Tạ ơn lão đại, tạ ơn lão đại!" Đối với những thứ trong truyền thuyết này, hắn thèm nhỏ dãi đã lâu.
 
"Cười cái rắm." Dược Thiên Sầu mắng một câu, hắn cười hắc hắc đứng sang một bên, lại liên tục vuốt ve chiếc túi. Người trước gõ tay lên bàn trà, chỉ vào bốn khối ngọc điệp và bốn bình sứ, còn có bốn thanh phi kiếm nói: "Bên trong ngọc điệp ghi chép Phù Kiếm Tiên bí quyết, trong bình là Nguyên Khí Đan, mỗi người một phần, cầm lấy dụng tâm tu luyện, không được lười biếng."
 
Bốn người vô cùng vui mừng, vừa trúc cơ thành công, Dược Thiên Sầu đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết cấp cho bọn hắn, lão đại tốt như vậy đi đâu mà tìm. Mấy người cầm lấy đồ vật liên tục cảm tạ, Thạch Tiểu Thiên cười đến sắp ngất, ôm một đống đồ vật, há mồm cũng chưa từng khép lại, hạnh phúc tới quá đột nhiên, thật không có biện pháp. Nhưng hắn không phát hiện, Dược Thiên Sầu nhìn thấy dáng vẻ của hắn, sắc mặt dần dần âm trầm xuống tới.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.