Tinh Thần Châu

Chương 1233: Phượng Hoàng thần miếu



Mang theo Vũ Lập Tuyết vui vẻ khi đi ra ngoài tới Thần Hư Cảnh, Hồng Thái Long, Dã Kê cùng Thải Vũ Sư Vương còn đang tại chỗ chờ hắn. Vũ Lập Tuyết dĩ nhiên ôm lấy Dã Kê hoan hỉ một hồi. Hồng Thái Long đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu hỏi có chuyện có liên quan đến Ma thần, biết được Ma thần sau này sẽ không đến tìm phiền toái, rốt cục thở phào nhẹ nhỏm.
 
"Cũng không biết Ma thần là tạm thời không tìm phiền toái, hay là sau này sẽ đến. Mỗi ngày đều phải lo lắng, làm sao để sống đây!" Hồng Thái Long cảm khái một trận rồi bỗng nhiên sáng mắt, thúc cùi chỏ vào Dược Thiên Sầu nói:"Đúng rồi, nhiệm vụ của Đại Thiên Chưởng Hình ngươi đã hoàn thành, nếu như vậy thì chúng ta không ngại đi Thần giới tị nạn. Ở Thần Long sơn có Bàn Long lão tổ che chở, Ma thần cũng không thể tìm tới chúng ta"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy im lặng, nghĩ thầm, lão tử biết chuyện Đạo Đại Thiên Chưởng Hình là cái gì đâu. Không phải là Hồng Thái Long nhắc nhở mà chính hắn nói láo chuyện này quá nhiều nên ngay cả bản thân cũng tin là thật.
 
Lúc trước hắn bị Ma thần đuổi chạy khắp nơi, đúng là nghĩ tới đi Thần giới tị nạn, nhưng bây giờ có một câu nhắc nhở của Hồng Thái long mới nhớ tới thông đạo từ U Minh thần phủ trực tiếp đi tới Long tộc ở Thần Long sơn, vừa nghĩ tới đồ giả mạo như hắn phải đối mặt với Bàn Long lão tổ, đánh chết hắn cũng không dám đi.
 
Hắn vội ho một tiếng, thở dài nói:"Nếu như chỉ là vì tị nạn, trốn vào chư thiên kết giới chính là nơi tị nạn tốt nhất, nhưng mấu chốt là ta không cam lòng! Muốn tìm Ma thần báo thù!"
 
"Ừ! Ta cũng cảm thấy chư thiên kết giới đúng là nơi tị nạn tốt nhất nhưng mấu chốt là ngươi trêu chọc phải Phong Thần! Chúng ta lại đi tới đó không phải là tìm chết sao?" Hồng Thái Long vẻ mặt không đổi sắc, cười khẩy nói:"Tìm Ma thần báo thù? Thần giới nhiều cao thủ đỉnh cấp như vậy cũng không có biện pháp kiềm chế Ma thần, ngươi cảm thấy có thể báo được thù kia sao? Ta xem cứ trốn đi đã!"
 
"Ai! Nhưng nhiệm vụ của Đại Thiên Chưởng Hình rốt cuộc chính là diệt trừ Ma thần!" Dược Thiên Sầu nhìn Hồng Thái Long, nói rất nghiêm túc.
 
"Hức......" Hồng Thái Long há hốc mồm, vẻ mặt cứng đờ, nấc lên mấy cái rồi sau đó nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc:"Không phải chứ! Ngươi không phải là nói đùa sao! Nhiệm vụ không thể hoàn thành như vậy cũng có thể tiếp nhận?"
 
"Ngươi nghĩ ta muốn sao!" Dược Thiên Sầu liếc mắt, tiếp tục ra vẻ tức giận:"Ngươi cảm thấy ta có thể cự tuyệt không?"
 
"Xong rồi xong rồi......" Hồng Thái Long lắc đầu liên tục, cả người rũ xuống như vừa chịu một đả kích tinh thần quá lớn.
 
Vũ Lập Tuyết, Dã Kê cùng Thải Vũ Sư Vương nghe được Dược Thiên Sầu lại có nhiệm vụ vĩ đại như thế cũng đều á khẩu.
 
"Muốn đối phó Ma thần cũng không phải là không có biện pháp nào" Thải Vũ Sư Vương vẫn không lên tiếng bỗng nhiên thốt ra một câu kinh người.
 
"Biện pháp gì?" Cả đám trăm miệng một lời nhìn hắn.
 
Thải Vũ Sư Vương đi vòng vòng một hồi, ánh mắt có chút do dự, tựa hồ không biết nên nói hay không. Dã Kê nhất thời không nhịn được, đứng trên vai Vũ Lập Tuyết giơ chân gắt:"Sư vương, ngươi làm gì thế!"
 
Thấy Dã Kê mở miệng, Thải Vũ Sư Vương gật đầu, chậm rãi nói:"Không biết các ngươi có nghe nói qua Khai Thiên Tích Địa Tiễn cùng Vô Thượng thần cung của đại thần Hậu Nghệ."
 
Cả đám hoặc là nhìn vào mong đợi hoặc là gật đầu lia lịa, chờ hắn nói tiếp.
 
"Năm đó đại thần Hậu Nghệ quyết chiến một trận khoáng cổ tuyệt kim với Chiến Thần, sau đó cùng vẫn lạc, Vô Thượng thần cung bị Phượng Hoàng cổ thần niêm phong. Nếu như có thể tìm được Vô Thượng thần cung cùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn, chưa chắc không thể tru diệt Ma thần. Bất quá chín mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn đã bắn về chính thời không khác nhau, chỉ là sợ không có khả năng tìm về" Thải Vũ Sư Vương nói tiếp :"Không có đại tu vi xuyên qua thời không thì không cách nào tìm được chín mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn, cũng không thể hợp với thần cung, căn bản không thể phát huy uy lực cường đại. Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, các ngươi cũng đừng xem là thật"
 
Vũ Lập Tuyết, Dã Kê, Hồng Thái Long ánh mắt bá nhất tề nhìn về phía Dược Thiên Sầu, ba người cũng biết, người nầy trên tay vừa lúc thì không thể nào tìm được đồ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Dược Thiên Sầu bất giác lộ ra vẻ mặt vui mừng, lấy ra mũi thần tiễn, cười ha hả:" Thật là ngại quá, trên tay ta vừa khéo có một mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn"
 
Lần này đến phiên Thải Vũ Sư Vương giật mình, rùng mình một cái rồi biến thành một nam tử khôi ngô, đưa tay cầm lấy mũi thần tiễn trên tay Dược Thiên Sầu để kiểm tra thật giả, phát hiện nó nặng ngoài sức tưởng tượng, dùng hết tu vi mới có thể đỡ lấy nên không cần kiểm tra đã kêu lên thất thanh:"Đây mới thật là Khai Thiên Tích Địa Tiễn? Làm sao rơi vào trong tay ngươi?"
 
"Đã thật thì không là giả, đã giả thì không là thật" Dược Thiên Sầu đưa tay lấy lại thần tiễn, nói:"Sư vương! Nghe ngươi nói thì Vô Thượng thần cung đã bị Phượng Hoàng Cổ thần đích thân niêm phong, mà ngươi lại là hậu duệ thủ hộ của Phượng Hoàng thần miếu, chẳng lẽ ngươi biết tung tích hạ lạc của Khai Thiên Tích Địa Tiễn. Chẳng lẽ Vô Thượng thần cung lại phong ấn tại Phượng Hoàng thần miếu?"
 
Ánh mắt mấy người khác cũng tràn đầy hưng phấn. Thải Vũ Sư Vương nhìn mũi thần tiễn trong tay Dược Thiên Sầu, kinh thán:"Vô Thượng thần cung rốt cuộc phong ấn ở đâu ta cũng không biết, nhưng căn cứ theo truyền thuyết, Phượng Hoàng thần miếu đúng là có quan hệ với chỗ phong ấn Vô Thượng thần cung. Nghe nói ai có thể phá giải bí mật trong thần miếu thì có thể tìm được Vô Thượng thần cung. Bất quá Phượng Hoàng thần miếu có cấm chế cường đại bảo vệ, người bình thường căn bản vào không được, trừ phi là có cơ duyên lớn lao với Phượng Hoàng nhất tộc mới có thể đi vào."
 
Nói tới đây, hắn nhìn về Vũ Lập Tuyết. Dược Thiên Sầu, Hồng Thái Long cùng Dã Kê cũng nhìn về phía nàng. Vũ Lập Tuyết ngơ ngác:"Các ngươi nhìn gì ta thế?"
 
" Nha đầu này đúng là hồ đồ, có cơ duyên lớn lao với Phượng Hoàng chính là ngươi nha!" Nét mặt già nua của Hồng Thái Long tươi cười như hoa, vỗ tay vui mừng cười ha hả:"Ta nói đó, tại sao Bàn Long lão tổ lại giao cho ta nhiệm vụ không thể hoàn thành, không trách để cho ta đeo theo Khai Thiên Tích Địa tiễn, hóa ra là để cho tên tiểu tử Dược Thiên Sầu ngươi hoàn thành nhiệm vụ! Ta nói mọi người còn còn chờ cái gì nữa, đi nào! Đi Phượng Hoàng thần miếu!"
 
Vạn sự sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, mọi người cũng không chần chừ nữa. Dược Thiên Sầu có tu vi cao nhất, lập tức tế ra phi hành thoi đưa mấy người cấp tốc lao đi, Thải Vũ Sư Vương chỉ đường cho hắn.
 
Sau một ngày, phi hành toa dừng lại ở một đỉnh núi cao nguy nga, bốn phía trùm trong biển mây, cảnh tượng tươi đẹp, các loài chim bay vây quanh núi hót líu lo. Ngọc thạch trắng bóng phô trên đỉnh nói, có một đài bạch ngọc ngoảnh mặt vào vách núi, bên dưới có một tấm bia ngọc khắc ba chữ " Phượng Hoàng đài", tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, phảng phất đưa người ta vào cảnh mộng.
 
Thải Vũ Sư Vương chỉ hướng bạch ngọc đài trên cao nói:" Phía trên kia chính là Phượng Hoàng thần miếu, mời mọi người đi theo ta." Hắn dẫn đầu đi lên bậc thang bằng ngọc thạch, từ tốn bước về phía trước, thần thái thành kính.
 
Đám người Dược Thiên Sầu nhìn một chút rồi im lặng, cũng không thấy bất kỳ bóng dáng nào của thần miếu. Duy chỉ có Dã Kê đứng trên vai Vũ Lập Tuyết hưng phấn giơ chân:"Tuyết Nhi tỷ tỷ, đi theo sư vương thôi."
 
Vũ Lập Tuyết gật đầu rồi theo sau Thải Vũ Sư Vương, từng bước đi lên ngọc thạch đài, Dược Thiên Sầu cùng Hồng Thái Long hai mặt nhìn nhau rồi cũng theo sát.
 
Sau khi cả mấy người đã bước lên đài, Thải Vũ Sư Vương hướng về phía Dã Kê trên đầu vai của Vũ Lập Tuyết khẽ khom người hành lễ, Dã Kê lập tức vỗ cánh bay lên, gáy ra mấy tiếng thật to.
 
Phượng Hoàng vừa gáy, tất cả các loài chim đang bay lượn bốn phía lập tức hạ xuống mặt đất triều bái về đây giống như hành hương.
 
Trong không gian như đang rung động rồi trong biển mây từ từ hiện ra một bức vẽ.
 
Một cung điện hùng vĩ được bao bọc trong một quang cầu trong suốt xuất hiện trên bầu trời. Cả tòa cung điện được xây bằng ngọc thạch, mặt ngoài quang cầu còn có rất nhiều hào quang lấp lánh, xinh đẹp khó có thể tưởng tượng.
 
Đúng lúc đó, xuất hiện một bậc thanh bằng ngọc thạch kết nối mọi người trên đài cao và cung điện trong không trung.
 
Mới vừa rồi, mọi người đều khó có thể tin. Vừa rồi bọn họ thấy rõ ràng rất nhiều loài chim bay lượn ở vị trí cung điện hiện giờ không hề có trở ngại, không nghĩ tới trên đó lại ẩn giấu một tòa cung điện, hiển nhiên không phải là ảo ảnh nên không khỏi cảm thấy thần kỳ.
 
Thải Vũ Sư Vương lai tiếp tục bước lên đi trước dẫn đường. Mấy người cũng theo sát phía sau, bậc thang dưới chân hoàn toàn là thật.
 
Khi bước lên bậc thang cao nhất, mọi người đã có thể thấy một quảng trường rộng lớn, có hai con Phượng Hoàng khổng lồ chạm bằng ngọc đứng đó nhìn mọi người. Bất quá mọi người bị một luồng sáng trong suốt ngăn trở không thể nào tiến lên thêm nữa.
 
Thải Vũ Sư Vương tránh sang một bên rồi làm ra một thủ thế xin mời với Vũ Lập Tuyết. Vũ Lập Tuyết chân tay luống cuống, không biết nên như thế nào cho phải, Dã Kê đậu trên vai nàng cười hì hì nói:"Tuyết Nhi tỷ tỷ, chúng ta có thể vào thần miếu hay không là nhìn vào tỷ đấy, mau mặc Phượng Hoàng vân y rồi mang chúng ta tiến vào!"
 
Vũ Lập Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu cười khổ nói:"Phượng Hoàng vân y…ta không biết mặc thế nào."
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày, hắn biết trong thể nội của Vũ Lập Tuyết đúng là có bộ Phượng Hoàng vân y nhưng dường như Vũ Lập Tuyết căn bản không biết khống chế như thế nào. Hắn đi lên trước thử đưa tay sờ vào màn sáng trong suốt, phát hiện có lực mạnh mẽ cản lại nhưng không nguy hiểm, lúc này mới lùi lại về sau, cười nói với Vũ Lập Tuyết:"Không có chuyện gì, ngươi thử xem có vào được không, nếu không được thì thôi."
 
"Ừ!" Vũ Lập Tuyết nghe lời gật đầu, đi ra phía trước, đưa tay sờ vào màn sáng kia.
 
Khi nàng vừa đưa tay sờ vào thì trong nháy mắt trên thân vang lên một tiếng nhỏ rồi cả thân thể bỗng nhiên tỏa sáng. Một bộ y phục giống như đám mây bảy sắc bao trùm lên thân thể Vũ Lập Tuyết, khí tức cổ lão tang thương theo đó từ từ bốc lên.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.