Trước sự chú ý của mọi người, Chu Hiển cầm một cây Như Ý màu đen mỉm cười bước từng bậc một đi xuống cầu thang. Sau đó nhìn về bọn Tần Vũ rồi cười tủm tỉm đi tới. - Tần Vũ huynh, huynh sao thế? Trước khi ta vào Lôi Phạt điện thấy huynh còn khỏe mạnh lắm mà, hiện tại sao lại thụ thương rồi? Chu Hiển nhìn thấy trên y phục của Tần Vũ có vài vết máu, hỏi với bộ dạng tốt bụng nên "quan tâm". Tần Vũ lúc này mới chú ý thấy trên y phục của mình có vết máu, hắc sắc trường bào rũ một cái, những vết máu đó liền biến mất. - Không sao cả. Tần Vũ lạnh nhạt đáp. Tần Vũ không đáp nhưng có người lên tiếng bảo: - Chu Hiển huynh, vừa rồi bọn Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, tổng cộng bốn người thử leo lên Thông Thiên Thai Giai, có điều không thành công bị rơi xuống mà thôi. Chu Hiển "Ô" lên một tiếng với bộ dạng ngạc nhiên sau đó nhìn Tần Vũ, chép miệng cảm thán: - Tần Vũ huynh, không lẽ các huynh không biết… Thông Thiên Thai Giai này nếu chưa tới cảnh giới thần vương thì tuyệt đối không có khả năng leo tới đỉnh. Không ngờ trong quá trình ta vào Lôi Phạt điện, các huynh lại vẫn cứ leo lên. Tần Vũ khẽ nhíu mày, trong đầu có chút giận dữ: - Tên Chu Hiển này thật là, bản thân hắn đã có được lễ vật do thiên tôn ban tặng, hiện tại còn đi châm chọc sao? Tần Vũ tức giận trong lòng nhưng vẫn trầm mặc, không thèm lý tới Chu Hiển. Khuê Nhân Hầu lại rất rộng lượng, vẫn tươi cười bảo: - Chu Hiển huynh, huynh được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng, tự nhiên không quá lo lắng. Nhưng bọn ta chẳng có biện pháp nào khác, chỉ biết thử leo lên một lần xem sao. Tuy không thành công nhưng thử một phen cũng chẳng mất mát gì. Đoan Mộc Ngọc cũng cười nhẹ, không nói gì. Người leo cầu thang cuối cùng trong bốn người là Thân Đồ Phàm lại nhíu mày, hiển nhiên là có chút phản cảm với Chu Hiển. - Chu Hiển huynh, chúc mừng huynh được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng, không biết huynh được ban tặng cái gì thế? Không biết có thể cho bọn ta chiêm ngưỡng một chsut không? Đột nhiên có người lên tiếng hỏi. Lập tức mọi người đều nhìn Chu Hiển. Trong lòng Tần Vũ cũng muốn biết rốt cuộc Chu Hiển đã có được vật phẩm gì, không kìm được nhìn qua Chu Hiển. - Ha ha… Chu Hiển cười lớn, cây Như Ý màu đen hơi giơ lên một chút.
Khuê Nhân Hầu kinh ngạc hỏi: - Chu Hiển huynh, món đồ do Lôi Phạt thiên tôn ban tặng không lẽ là cây Như Ý màu đen này? Vừa rồi nhìn sơ qua nên không để ý, hiện tại quan sát cẩn thận thì hình như nó có điểm đặc biệt. Tần Vũ cũng nhìn cây Như Ý màu đen đó. Không gian chi lực nhẹ nhàng tản ra, trực tiếp quan sát kỹ lương cây Như Ý màu đen đó. Vừa nhìn thấy Tần Vũ đã cảm nhận được một loại khí tức… khí tức của Hồng Mông Linh Bảo. Quả nhiên là Hồng Mông Linh Bảo. Mi mắt Tần Vũ giật giật, ánh mắt ngưng tụ trên cây Như Ý màu đen đó. Chỉ không biết là Hồng Mông Linh Bảo này thuộc cấp nào. Chỉ dùng thần thức hoặc không gian chi lực để quan sát không có cách nào hoàn toàn nhìn thấu được cây Như Ý màu đen này. Chỉ có trích huyết nhận chủ mới hoàn toàn biết được mọi ngóc ngách của nó. Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ nói: - Thiên tôn ban cho sao có thể là vật bình thường được? Chắc chắn là Hồng Mông Linh Bảo rồi. Những người khác nghe thấy lập tức bàn luận. Những người đó không có "không gian chi lực" như Tần Vũ, hơn nữa bọn họ cũng không tiện dùng thần thức quan sát, như thế Chu Hiển sẽ phát hiện ra, rất lỗ mãng. Những người đó bắt đầu hiếu kỳ: - Đúng là Hồng Mông Linh Bảo? Chu Hiển tự tin cười bảo: - Rất đúng, cây Như Ý mà thiên tôn ban cho ta này là một kiện Hồng Mông Linh Bảo. Thiên tôn cũng biết ta việc ta tham gia chiêu thân, kiện Hồng Mông Linh Bảo này xem như là một món lễ vật. - Lôi Phạt thiên tôn quả nhiên rất coi trọng Chu Hiển huynh. Chu Hiển huynh vừa mới tới Phù Không đảo đã được ban tặng rồi. Có người ở bên cạnh cười nói. Chu Hiển khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy tự đắc. Được thiên tôn ban tặng Hồng Mông Linh Bảo, Chu Hiển cho rằng chỉ tiêu đầu tiên của lần chiêu thân này khẳng định là thuộc về hắn. Trên mặt lộ ra vẻ đắc ý hiếm thấy. - Hồng Mông Linh Bảo cũng có tam lưu, nhị lưu, nhất lưu. Không biết kiện Hồng Mông Linh Bảo này là cấp nào? Khuê Nhân Hầu hỏi thẳng. Không chỉ Khuê Nhân Hầu hiếu kỳ mà ngay cả Tần Vũ cũng muốn biết điều này. Chu Hiển cười nhẹ, lật tay thu cây Như Ý màu đen lại, nhìn mọi người một cái rồi mới nói: - Đừng nói tới chuyện cây Như Ý này thuộc cấp nào? Mọi người cũng biết quy củ vòng đầu tiên của lần chiêu thân này là lấy được lễ vật do thiên tôn ban tặng. Nếu chư vị không có ai được thiên tôn ban tặng thì đừng nói cây Như Ý này của ta là Linh Bảo, dù nó chỉ là một kiện vật phẩm phổ thông thì ta cũng thắng. Vì thế, mọi người hãy nghĩ cách để được thiên tôn ban tặng đi. Bọn Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm đều giật mình. Câu này của Chu Hiển tuy có chút cuồng vọng nhưng mọi người đều biết hắn nói có lý. Nếu bọn họ không lấy được lễ vật do thiên tôn ban tặng thì dù vật phẩm mà Chu Hiển nhận được có kém cỏi tới mấy cũng vẫn là vật phẩm do thiên tôn ban tặng. Chỉ tiêu đầu tiên cũng thuộc về hắn. Mọi người liền phân ra, bốn người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm ngồi với nhau trên một bãi cỏ. Bốn người đã từng leo cầu thang cùng nhau nên cảm tình đối với nhau đã tăng lên. Nhìn ba người bên cạnh một cái, trong lòng Tần Vũ lại đang suy nghĩ làm sao để được thiên tôn ban tặng: - Bắc cực thánh hoàng cho tổng cộng mười năm để chuẩn bị, thời gian gia tốc của tân vũ trụ của mình đã hơn vạn lần. Mười năm xem như là mười vạn năm. Mười vạn năm khổ tu, lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc của phân thân của mình cũng không tăng được nhiều lắm. Muốn leo lên Thông Thiên Thai Giai. Chỉ có hai cách, một là cảm ngộ không gian, cái kia là khống chế không gian chi lực. Mười vạn năm thì cảm ngộ đối với không gian tăng lên quá ít, còn không gian chi lực… không gian chi lực tăng lên theo sự diễn biến của vụ trụ. Không có chút quan hệ với thời gian gia tốc. Chưa đầy mười năm thì không gian chi lực tăng lên quá ít. Tần Vũ nhíu chặt mày. Làm sao bây giờ? Thời khắc này Tần Vũ không nghĩ ra biện pháp nào. Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên bên tai Tần Vũ: - Chu Hiển huynh được thiên tôn ban tặng rồi vì sao còn ở lại đây mà chưa quay về? Tần Vũ ngẩng đầu nhìn. Thì ra Chu Hiển cũng ngồi bên cạnh, người vừa hỏi là Khuê Nhân Hầu. Chu Hiển cười nhẹ: - Tuy đã nhận được một món lễ vật nhưng thiên tôn có tới ba vị, nói không chừng ta còn có khả năng được Tiêu Diêu thiên tôn hay Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng chứ? Vì sao phải gấp gáp quay về chứ? Nói xong câu này Chu Hiển khẽ giật mình sau đó mới nói tiếp: - Hơn nữa, chưa tới mười năm mà, ta ở lại đây bồi tiếp chư vị huynh đệ cũng tốt mà. Mấy người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm, Khuê Nhân Hầu chỉ cười không nói. Nhưng lúc này trong đầu Chu Hiển đang nhớ lại lời Lôi Phạt thiên tôn bảo hắn: - Hiển nhi, ta đề tỉnh con một chuyện, sau khi con nhận được cây Như Ý này thì không nên về ngay. Lần này không biết có chuyện gì mà Phiêu Vũ đại sư huynh trước nay hành tung bí ẩn lại vô cùng quan tâm tới việc chiêu thân. Không chỉ có ta mà hai người Phiêu Vũ đại sư huynh và Tiêu Diêu sư đệ đầu ở trên mấy ngàn hòn đảo chung quanh Sơn Hải cung này. Có gặp được hay không thì phải trông chờ vào vận khí của con thôi. Chu Hiển khẽ nhắm mắt lại sau đó từ từ thở ra, trong mắt lóe lên một tia chớp. Phiêu Vũ thiên tôn?
Người có thực lực mạnh nhất, hành tung bí ẩn nhất, lai lịch bí mật nhất trong ba đại thiên tôn lại ở trên một hòn đảo nào đó quanh Sơn Hải cung. Tin tức này quá chấn động. Nếu người khác nói ra Chu Hiển lập tức cho là kẻ đó nói mớ, nhưng mà điều này do chính ông nội hắn – "Lôi Phạt thiên tôn" – tự mình nói ra. Vì thế nên Chu Hiển không gấp gáp quay về. Hắn dự tính trông chờ vận may trong mười năm xem sao, nói không chừng thực sự gặp được Phiêu Vũ thiên tôn ấy chứ. "Vừa rồi mình đã leo lên tới bậc chín mươi bảy, nếu mình khống chế không gian chi lực cẩn thận hơn có khi tiến thêm được một bước." Tần Vũ cắn răng đứng lên. Nguồn: http://truyenfull.vn Bất kể ra sao, không được bỏ cuộc. - Tần Vũ huynh, huynh làm gì đấy? Thấy Tần Vũ đứng lên, bọn Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm và cả Chu Hiển ở bên cạnh đều nhìn qua. - Tiếp tục leo Thông Thiên Thai Giai. Tần Vũ đáp thẳng. Tần Vũ miệng nói, chân bước từng bước dài đi tới Sơn Hải cung cách đó không xa, nhìn bóng Tần Vũ đi tới Thông Thiên Thai Giai từ đằng sau lưng, trong lòng mấy người bọn Đoan Mộc Ngọc có chút chấn động. Cả mấy người không hẹn mà cùng đứng lên đi về phía Tần Vũ. Lúc Tần Vũ vừa bước chân lên, Khuê Nhân Hầu liền lên tiếng bảo: - Tần Vũ, Thông Thiên Thai Giai này thêm một bậc thì độ khó tăng lên nhiều lắm… tuy huynh đã leo lên đến bậc chín mươi bảy nhưng muốn leo lên bậc chín mươi tám căn bản là không thể. Cảm ngộ đối với không gian này căn bản không dễ đề cao như thế. Thân hình Tần Vũ ngừng lại. Trên mặt Tần Vũ nở một nụ cười khổ, thầm nhủ: "Làm sao mà ta không biết chứ, nhưng mà ta không thể bỏ cuộc được." Tần Vũ vẫn bước tới leo lên. Nhưng vào lúc này … Không khí chấn động kêu ong ong, chỉ thấy một thanh niên áo trắng phá không bay tới, mục tiêu chính là Thông Thiên Thai Giai. Mấy người bọn Tần Vũ không nhịn được quay người nhìn. Thượng bộ thiên thần! Tần Vũ đoán ra ngay thực lực của người tới. Thanh niên áo trắng này Tần Vũ tuyệt đối chưa từng gặp qua, hắn cũng không phải là một trong mười tám ứng cử viên. Thanh niên áo trắng này mặt mày lạnh lùng, không thèm để ý tới mấy người bọn Tần Vũ, trực tiếp hạ xuống bên cạnh Thông Thiên Thai Giai sau đó chẳng nói tiếng nào leo thẳng lên. Tốc độ rất nhanh. Thanh niên áo trắng này phảng phất như rất quen thuộc với Thông Thiên Thai Giai, chỉ trong chớp mắt đã leo liên tiếp năm mươi bậc, sau đó tiếp tục leo lên. - Người này lại tới nữa. Hạo Tuấn – môn nhân của Tiêu Diêu thiên tôn cười đi về phía mấy người bọn Tần Vũ. - Hạo Tuấn huynh, chuyện này là sao? Người đó là ai? Chu Hiển hỏi. Hạo Tuấn cười nhẹ đáp: - Mấy trăm vạn năm nay thanh niên áo trắng này thường tới leo Thông Thiên Thai Giai, mấy trăm vạn năm trước hắn chỉ mới là một hạ bộ thiên thần, bây giờ đã là thượng bộ thiên thần rồi. - Trong mấy trăm vạn năm mà tiến bộ nhanh thế? Khuê Nhân Hầu chấn kinh nói. Tốc độ tu luyện quá kinh người. - Thanh niên áo trắng này không thích nói chuyện, ta đã từng gợi chuyện với hắn nhưng hắn chả thèm lý tới ta. Có điều khoảng vài nghìn năm hắn lại tới leo một lần. Hạo Tuấn cười bảo. Tần Vũ khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn thanh niên áo trắng đang leo cầu thang. - Không có cách nào leo tới đỉnh, hắn leo lên hết lần này tới lần khác làm gì thế? Tần Vũ nghi hoặc trong lòng. Tốc độ leo lên của thanh niên áo trắng đó lúc đầu còn nhanh, đến bậc thứ bảy mươi trở đi thì bắt đầu chậm dần, đến bậc tám mươi bước chân đã khó khăn, một bậc, lại thêm một bậc. Mọi người đều thấy rằng thanh niên áo trắng đó vô cùng liều mạng. Lúc lên tới bậc tám mươi lăm, thanh niên áo trắng đó bị hất rơi xuống. Khi rơi tới mặt đất thanh niên áo trắng nỗ lực đứng lên, thở hổn hển mấy cái, nói nhỏ: - Tám mươi lăm, đã đạt được mục tiêu. Sau đó thanh niên áo trắng này nhắm mắt bắt đầu điều tức. - Huynh đệ. Khuê Nhân Hầu lên tiếng, nhưng thanh niên áo trắng vẫn nhắm mắt điều tức ở bên cạnh, chẳng thèm lý tới Khuê Nhân Hầu. - Vô dụng thôi, hắn chẳng lý tới ngươi đâu. Hạo Tuấn cười bảo. Qua một lúc sau thanh niên áo trắng đó mở mắt ra, nhìn lướt mọi người một cái rồi trực tiếp bay khỏi Phù Không đảo. - Người này chỉ thích đơn độc. Chu Hiển cười nhẹ, có điều trong ngữ khí có chút xem thường thanh niên áo trắng đó. Hạo Tuấn lại tán thưởng: - Tiến bộ của hanh niên áo trắng đó vô cùng lớn, lần trước hắn chỉ leo lên tới bậc tám mươi ba, ta vốn cho là lần này hắn có thể leo lên bậc tám mươi ta đã là rất lợi hại rồi. Ai ngờ lại leo lên được bậc tám mươi lăm. - Tần Vũ huynh? Khuê Nhân Hầu lại lên tiếng. Lúc này Tần Vũ đã bắt đầu leo lên, qua lần leo trước Tần Vũ đã rành rẽ hơn một chút. Mấy chục bậc đầu tiên Tần Vũ leo với tốc độ khá nhanh lên một lèo bảy chục bậc. - Tần Vũ sao lại cứng đầu thế nhỉ? Chu Hiển lắc đầu cười phì. Nhưng mấy người Thân Đồ Phàm, Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Hạo Tuấn lại ngẩng đầu nhìn Tần Vũ leo lên.