Chu Hiển quan sát kỹ càng toà phủ đệ trước mắt, hắn không thể không thừa nhận, Phiêu Vân phủ thực sự tốt hơn "Vân Tường phủ" của hắn, bất kể là độ lớn hay bố cục đều hơn một bậc. "Không lẽ trong mắt di phu ta không bằng luyện khí tông sư Tần Vũ này?" Trong lòng Chu Hiển có chút bất mãn. Nơi ở của người tham gia chiêu thân tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành đều do người của hoàng thành an bài. Địa vị thấp thì một số người phụ trách có thể quyết định nơi ở. Còn những kẻ có địa vị cao như Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, Tần Vũ thì do đích thân Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm chỉ định phủ đệ. Phủ đệ của Tần Vũ tốt hơn của Chu Hiển một chút, từ điểm này có thể nhìn ra Bắc cực thánh hoàng đối đãi Tần Vũ tốt hơn một chút. "Chu Hiển đại nhân, Tần Vũ đại nhân đang ở khách sảnh. Mời ngài qua bên này." Một thiên thần thị nữ xinh đẹp do Bắc cực thánh hoàng thu xếp cấp cho Tần Vũ mỉm cười nói. Lúc này Chu Hiển mới tỉnh lại, khẽ gật đầu với thị nữ. Mang theo hai thiên thần tuỳ tùng, Chu Hiển đi sánh vai với thị nữ đi thẳng tới khách sảnh của Phiêu Vân phủ. Lúc đi tới bên ngoài đại môn của khách sảnh. "Xin thứ lỗi, mời hai vị tuỳ tùng ở lại bên ngoài." Thanh âm bình thản vang lên. Chu Hiển quay đầu nhìn, người nói chính là Thu Trọng Phục đang đứng ở cổng, Chu Hiển dặn dò: "Các ngươi ở bên ngoài, đừng có bước vào." Nói rồi đi thẳng vào khách sảnh. Trong khách sảnh chỉ có hai người. Một là Khôi lỗi, trong lòng Chu Hiển lập tức hiểu rõ, vị lão giả trước mắt chính là quản gia Phúc bá của Mê Thần điện trong truyền thuyết. Còn luyện khí tông sư Tần Vũ… Chu Hiển dời ánh mắt sang, dán chặt vào người của hắc bào thanh niên ở giữa đại sảnh đang đứng quay lưng lại với hắn. "Tần Vũ huynh phải không? Tại hạ là Chu Hiển của Lôi Phạt thành!" Trên mặt Chu Hiển có nét tiếu dung đầy thân thiện. Hắc bào thanh niên vẫn luôn quay lưng lại với Chu Hiển xoay người lại, trên khoé miệng nở một nụ cười đầy thâm ý, nhìn vào Chu Hiển: "Chu Hiển huynh, rất vui mừng được gặp huynh!" Con ngươi của Chu Hiển rút lại, toàn thân phát run. Chu Hiển đã nghe qua đại danh của luyện khí tông sư "Tần Vũ". Hắn không biết chút gì về hình dạng của tân luyện khí tông sư mới quật khởi này, nhưng khi vừa nhìn thấy, hắn kinh hãi… Năm xưa, tên tu luyện giả phổ thông của phàm nhân giới, tên phàm nhân có quan hệ rất tốt với Khương Lập cũng có tên là Tần Vũ. Dung mạo giống hệt "Tần Vũ" trước mặt. Người của thần giới rất nhiều, tên gọi giống hệt cũng không có gì lạ. Nhưng còn dung mạo? Sự tình có xảo hợp cũng không đến mức đó, không chỉ tên giống hệt mà ngay cả dung mạo cũng giống. Tần Vũ này không lẽ chính là tên Tần Vũ của phàm nhân giới? Trong lòng Chu Hiển nghi hoặc. Có điều Chu Hiển không tiện hỏi thẳng. Dù gì thì năm xưa quan hệ giữa hắn và Tần Vũ của phàm nhân giới vô cùng xấu. Chu Hiển chỉ có thể chọn con đường nói bóng gió. "Chu Hiển huynh tới nhà ta sao không nói lời nào?" Tần Vũ mỉm cười nói sau đó đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh: "Chu Hiển huyenh, chúng ta ngồi xuống trước đã, vừa uống trà vừa nói chuyện, huynh thấy sao?" Chu Hiển đang suy nghĩ làm sao để bóng gió hỏi dò ra thân phận chân chính của Tần Vũ bừng tỉnh lại: "À, được, được. Chu Hiển bây giờ không còn vẻ tiêu sái như trước." Tần Vũ cũng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế của mình trước. Sau đó Chu Hiển cũng ngồi xuống, giờ đây hắn đã bình tĩnh lại, trên mặt giữ nụ cười thân thiện nhìn Tần Vũ: "Tần Vũ huynh, ta tuy ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành nhưng cũng đã nghe đại danh của huynh. Tân luyện khí tông sư, tân chủ nhân Mê Thần điện, quả thật phi phàm. Ta đang nghĩ vì sao Tần Vũ huynh lại ở Đông cực Huyễn Kim sơn chứ? Nếu ở Lôi Phạt thành của ta không phải rất tốt sao. Như thế thì ta có thể thường thường uống rượu trò chuyện của Tần Vũ huynh rồi." "Ta cũng cảm thấy đáng tiếc. Có điều ta đã quen với Đông cực Huyễn Kim sơn rồi." Tần Vũ cười bình thản đáp. Vừa nhìn Chu Hiển Tần Vũ đã không kìm được, nhớ lại cảnh năm xưa. Thân ảnh cuồng ngạo đó. Không gian bị phá nát đó, những phàm nhân đáng thương chết trong tuyệt vọng, tiểu nam hài thích ăn kẹo hồ lô. Tần Vũ vĩnh viễn không thể nào quên những cảnh đó. Những điều không thể nào quên còn có những lời cuồng ngạo của Chu Hiển năm đó .. "Tần Vũ, thiên có thiên đạo, ngươi là một phàm nhân, làm sao biết cái gì gọi là thiên đạo. Sát nhân? Dù ta giết hết người trên đại lục này thì ông trời cũng không trừng phạt ta một tí nào. Ha ha… Tần Vũ, ngươi phải nhớ lấy một điểm. Ta còn hiểu trời hơn cả ngươi!" Trong lòng đang nghĩ về những chuyện đó nhưng ngoài mặt Tần Vũ vẫn nở nụ cười bình thản. "Chu Hiển huynh, lần này huynh tới chỗ này của ta không biết có chuyện gì không?" Tần Vũ nhìn Chu Hiển. Chu Hiển cười tươi như hoa: "Ha ha, Tần Vũ huynh, ta tới đây bất quá chỉ là muốn xem mặt mũi của luyện khí tông sư trong truyền thuyết để thoả mãn hiếu kỳ thôi. A, Tần Vũ huynh, nói thật nhé, huynh rất giống một người quen cũ của ta, người đó cũng tên là Tần Vũ." Lúc này trong mắt Chu Hiển lấp loé lôi điện. "Người quen cũ?" Tần Vũ nhướng mày. Chu Hiển nhịn không nổi nữa sao? "Chu Hiển, huynh cũng rất giống một người quen cũ của ta, tên người đó cũng là Chu Hiển." Tần Vũ cũng nhìn thẳng vào mắt Chu Hiển. Chu Hiển biến sắc. Giờ đây hắn đã xác định, Tần Vũ trước mặt chính là Tần Vũ tại phàm nhân giới năm xưa. "Ha ha, thật là xảo hợp, có điều ta nghĩ là người quen cũ của ta có tu luyện cật lực đến mấy cũng không bằng Tần Vũ huynh. Đừng nói là đạt tới cảnh giới tông sư trên phương diện luyện khí." Chu Hiển cười ha ha nói. Tuy Chu Hiển xác nhận Tần Vũ trước mắt chính là Tần Vũ tại phàm nhân giới năm xưa. Có điều, hiện tại Chu Hiển không muốn trở mặt với Tần Vũ. Vì thế hắn đành giả vờ không quen. "A, có điều người quen cũ tên "Chu Hiển" của ta thực lực rất cường hãn. Hắn còn nói với ta là hiểu trời hơn cả ta." Tần Vũ cười híp mắt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Khiêu khích. Tuyệt đối là khiêu khích. Nụ cười trên mặt Chu Hiển cứng đơ, sau đó khôi phục lại như bình thường: "Ô? Quả đúng như thế sao? Tần Vũ huynh cũng là thượng bộ thiên thần, về đạo luyện khí lại càng kinh nhân. Người hiểu trời hơn cả huynh rất ít." Chu Hiển đối diện với câu gây hấn của Tần Vũ cũng quật lại. "A." Chu Hiển đứng phắt lên, sau đó nói với Tần Vũ với vẻ bất lực: "Tần Vũ huynh, thật xin lỗi, ta đã quên mất là còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm nay ta đi trước, sau này Tần Vũ huynh có thời gian ta lại tới thăm." Tần Vũ cũng đứng lên: "Chu Hiển huynh đi tự nhiên, xin thứ cho ta không tiễn." Chu Hiển mỉm cười, nho nhã lễ độ khom người sau đó quay mình đi ra đại môn. Lúc đi đến cửa đại sảnh, thân hình Chu Hiển dừng phắt lại sau đó quay lại nhìn Tần Vũ, mỉm cười hỏi: "Nghe nói lần này Tần Vũ huynh tới đây cũng là vì biểu muội?" "Đúng, chắc Chu Hiển huynh đã biết quyết tâm của ta." Mục quang của Tần Vũ bắn thẳng vào Chu Hiển. "Quyết tâm của ta cũng không thua Tần Vũ huynh, đợi đến lúc chiêu thân bắt đầu, mỗi người trông vào thủ đoạn của mình thôi. Cáo từ." Chu Hiển mỉm cười đi ra khỏi đại sảnh, dân hai thiên thần tuỳ tùng rời khỏi. Tần Vũ đưa mắt tiễn ba chủ tớ Chu Hiển đi khỏi, nét tươi cười trên mặt hoàn toàn tiêu tan, hết sức bình tĩnh. "Chủ nhân?" Phúc bá nhìn Tần Vũ. Tần Vũ khẽ nhíu mày: "Năm xưa lúc gặp mặt Chu Hiển lần đầu tại phàm nhân giới còn cho là Chu Hiển quá cuồng ngạo. Hiện tại xem ra tên Chu Hiển này tuyệt không phải người dễ đối phó." Vân Tường phủ. Kẻng. Trong đại sảnh truyền ra thanh âm cực kỳ lạnh lẽo, mấy thiên thần người hầu hoảng sợ rời khỏi. Lúc này trong đại sảnh chỉ còn một mình Chu Hiển. Chu Hiển bây giờ hoàn toàn không còn vẻ nho nhã lễ độ như bên chỗ Tần Vũ, mặt mày hung dữ, trong đôi con ngươi lôi điện điên cuồng lấp loé. "Tần Vũ, chưa tới hai vạn năm ngắn ngủi, không ngờ một còn trùng nhỏ như người lại đạt tới cấp độ hiện tại." Chu Hiển chống hai tay lên mặt bàn, gân xanh nổi đầy, mười đầu ngón tay cắm chặt vào mặt bàn như rễ cây lâu năm. "Thật là hối hận, năm xưa không giết phứt ngươi đi!" Trong mũi Chu Hiển phun ra hai luồng khí lớn. Bồng! Cái bàn bằng cổ một của thần giới dưới sự gia tăng công lực của mười ngón tay liền hoá thành bụi phấn. Chu Hiển hốii hận. Năm xưa trong mắt hắn thì một tên Tần Vũ còn chưa đạt tới thiên tiên cảnh giới căn bản chỉ là một con kiến. Thậm chí còn lâu mới bằng con kiến của thần giới. Nhưng Chu Hiển quả thật không ngờ được. Chưa tới hai vạn năm ngắn ngủi. Hai vạn năm đối với cao thủ thần giới mà nói là thời gian vô cùng ngắn ngủi. Trong đoạn thời gian ngắn này tên tiểu nhân vật tại phàm nhân giới chịu sự chà đạp của hắn lại trưởng thành, trở thành đại nhân vật một phương trong thần giới. Lam Huyền điện điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, tân luyện khí tông sư. Chỉ luận địa vị, tuyệt đối không thấp hơn cái chức hoàng tử Lôi Phạt thành của hắn. Luận mức độ hoan nghênh, luyện khí tông sư nhận được sự hoan nghênh tuyệt đối của các đại thế lực. Bất kể là thế lực phương nào đều không muốn đối địch với luyện khí tông sư. "Còn chưa tới hai vạn năm!" Chu Hiển đại hận trong lòng. Chỉ trong chớp mắt, tiểu nhân vật của phàm nhân giới lại biết thành luyện khí tông sư được thần giới tôn sùng! "Lần này khẳng định tên Tần Vũ muốn dùng sức mạnh để tranh đoạt biểu muội với ta, có điều, biểu muội cuối cùng nhất định sẽ thuộc về ta, bất kể là ai cũng đừng mong đoạt đi." Âm thanh cuồng bạo phát ra cơ hồ làm tê liệt hư không. "Thần vương, ta đã đợi rất lâu rồi…" Khương Lập chính là cơ hội thành thần vương trong mắt rất nhiều người. Những ngày này của Tần Vũ rất thoải mái, rất nhiều người ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành tới thiết lập quan hệ tốt với Tần Vũ. Bạch trú chi quang chiếu rọi, trong hoa viên Tần Vũ nằm dài trên ghế hưởng thụ sự ấm áp của nó. "Thân phận luyện khí tông sư quả là hữu dụng. Nếu ta không phải là luyện khí tông sư, cái chức Lam Huyền điện điện chủ có thể chỉ hữu dụng ở Đông cực Huyễn Kim sơn chứ ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành này ai thèm để ý chứ?" Tần Vũ lấy một chén rượu trong vắt từ cái bàn ở bên cạnh, ngẩng đầu uống một hớp. Nhưng với thân phận của luyện khí tông sự, không cần mình chủ động xuất kích mà ngược lại những người đó chủ động kết giao với mình. Thực lực đúng là cội nguồn của mọi thứ. Trong lòng Tần Vũ càng cảm thấy được sự quan trọng của thực lực. Luyện khí tông sư cũng là một phương diện của thực lực. Vào lúc này, thiên thần thị nữ mỹ lệ đang nâng gót sen đi tới trước mặt Tần Vũ, cung kính nói: "Đại nhân, Khương Nghiên công chúa ở bên ngoài cầu kiến." "Khương Nghiên công chúa?" Tần Vũ giật mình. "Mau, mau mau mời vào đây." Tần Vũ nói thẳng, hắn không thích tiếp đãi bằng hữu chân chính một cách chính quy ở khách sảnh, như thế quá câu thúc. "Vâng, thưa đại nhân." Thiên thần thị nữ mỹ lệ đó lập tức đi truyền lệnh, chỉ một chốc Tần Vũ đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, Khương Nghiên đang đưa Ngân Hoa bà bà đi tới. Nhãn lực của Tần Vũ bây giờ đã tốt hơn nhiều. Vừa nhìn một cái đã biết thực lực của Ngân Hoa bà bà, thượng bộ thiên thần! Đây chính là thực lực của Ngân Hoa bà bà. "Xem ra từ khi Khương Nghiên quay về thần giới đã tu luyện rất khắc khổ, đã đạt tới cảnh giới hạ bộ thiên thần rồi." Tần Vũ thầm nhủ. Đồng thời, Tần Vũ đứng lên mỉm cười nói: "Nghiên nhi muội muội, lâu quá không gặp." Khương Nghiên vẫn khả ái như lúc còn ở tiên ma yêu giới, Khương Nghiên nhìn Tần Vũ một cái, chun mũi hừ một tiếng rồi nói: "Tần Vũ đại ca tới thần giới bao lâu nay mà chẳng thèm tới thăm ta một lần. Đúng là …" "Không phải ta tới rồi sao?" Tần Vũ cười bảo. Khương Nghiên lập tức bật cười: "Ha ha, trêu huynh thật vui, có điều Tần Vũ đại ca huynh quả là lợi hại. Muội nghe thấy đại danh của huynh vẫn không dám tin là Tần Vũ của tiên ma yêu giới. Đến lúc nhìn thấy huynh thì muội mới hoàn toàn xác định đó!" Khương Nghiên bẻ ngón trỏ mấy cái. "Tân chủ nhân Mê Thần điện, luyện khí tông sư, vừa rồi bà bà còn nói với muội huynh đã là thượng bộ thiên thần. Ách… điều này, điều này đả kích người ta quá." Khương Nghiên mang bộ dạng bị "đả kích nghiêm trọng". Tần Vũ mỉm cười. Mỗi lần nhìn thấy muội muội Khương Nghiên của Khương Lập, Tần Vũ liền cảm thấy tâm tình rất tốt. Cô bé Khương Nghiên này là một nha đầu khả ái. "Tần Vũ điện chủ." Ngân Hoa bà bà mỉm cười khẽ hành lễ. "Bà bà, lâu quá không gặp." Tần Vũ cũng hành lễ đáp. Nói chuyện với Lập nhi bao lâu này Tần Vũ cũng biết, Ngân Hoa bà bà đã trông coi tỷ muội Lập nhi từ nhỏ tới lớn. Ngân Hoa bà bà đối với bọn họ hết mực yêu thương. "Cũng không thể xem là lâu quá không gặp. Có điều, Tần Vũ điện chủ, sự tiến bộ của cậu lão thái bà tự thân nhìn thấy cũng rất khó tin." Ngân Hoa bà bà cảm thán. Ngân Hoa bà bà tuy là thượng bộ thiên thần nhưng tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành, nếu luận địa vị thì không bằng cả "điện chủ". Còn Tần Vũ? Không chỉ là Lam Huyền điện điện chủ mà còn là luyện khí tông sư. Chỉ luận địa vị thì đã cao hơn Ngân Hoa bà bà nhiều. Một tiểu nhân vật năm xưa ở tiên ma yêu giới, bây giờ có địa vị còn cao hơn cả mình. Ngân Hoa bà bà không thể không cảm thán về sự thay đổi to lớn của cuộc đời. "Chủ nhân." Phúc bá đột nhiên từ đằng xa đi tới. "Phúc bá, có chuyện gì thế?" Tần Vũ cười nhìn Phúc bá. Phúc bá liền đưa ra một quyển trục ám kim sắc: "Vừa rồi Bắc cực thánh hoàng sai người đưa thiếp mời, chính là thiếp mời chính thức tham gia chiêu thân." "Đã phát thiếp mời rồi sao? Không lẽ sắp bắt đầu chính thức chiêu thân?" Khương Nghiên ở bên cạnh kinh ngạc hỏi. Trong mắt Tần Vũ liền lóe lên một tia quang mang. "Cuối cùng đã bắt đầu rồi sao?" Tần Vũ lẩm bẩm tự nhủ.