Dưới ánh trăng, vẻ mặt bây giờ của Nam Ngự và anh của ngày thường cứ như hai người khác nhau.
Nét mặt sâu đậm và quyến luyến, xen lẫn chút hối hận và bất lực.
Ngũ Vận Uyển không biết tại sao, dường như có một chú nhím nhỏ đang lăn qua lăn lại trong lòng, cô thấy hơi hụt hẫng.
Lúc này, dường như Nam Ngự đã cảm nhận được Ngũ Vận Uyển đang đến gần, quay đầu.
"Em tắm xong rồi à?"
Trong chớp mắt, sắc mặt của anh quay về sự lạnh lùng như bình thường, đặt dây chuyền vào lòng bàn tay.
"Ừm" Ngũ Vận Uyển dụng tốc độ nhanh nhất để làm mình bình tĩnh lại, "Anh đi tắm đi"
"Ừm."
Nam Ngự trả lời rồi về phòng.
Ngăn kéo không khoá, thoáng chốc là mở được, Ngũ Vận Uyển thấy bên trong có vài xấp tài liệu, có vài tấm hình và còn sợi dây chuyền kia nữa.
Ngũ Vận Uyển lấy sợi dây chuyền ra, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay.
Đây là một sợi dây chuyền rất xinh đẹp, được làm bằng thuỷ tinh, mặc dù không lộng lẫy như kim cương nhưng lại toát ra một hơi thở trong sáng và ngây thơ, hắn là cũng không rẻ.
.