Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa

Chương 14: Vậy Mà Lại Học Chung Một Trường





Sáng sớm hôm sau.
Quận Thanh Hà.

Chung Cư Vệ Quyên.
Trong căn phòng nhỏ toàn là màu hồng, Dương Tinh Nhi đã tỉnh dậy.

Chung cư này không lớn lắm, nhưng đối với một người bình thường như Tinh Nhi, thì đây thực sự là nơi thoải mái.
"Tinh Nhi à, con tỉnh dậy chưa? Ăn sáng rồi còn đến trường nữa con." Vú Trần ở bên ngoài cửa nhỏ giọng gọi.
"Con dậy rồi, vú xuống trước đi, con xuống liền đây." Tinh Nhi ở bên trong nhỏ giọng đáp lại.
Vú Trần bên ngoài nghe cô trả lời, bà liền lắc đầu, rồi đi xuống.
Căn hộ này là của nhị tiểu thư nhà bà, Mộ Dung Quyên là mẹ ruột của Tinh Nhi để lại cho con gái.

Cũng còn may, Lão gia thấu tình đạt lí, giữ lại cho Tinh Nhi, nếu không bọn họ cũng không biết nương thân ở chỗ nào.
Tinh Nhi tỉnh dậy sau cơn sốt, đầu óc có chút choáng, những vết roi ngày hôm qua vẫn còn đau.

Nhưng đã khá hơn một chút.
Cô vệ sinh cá nhân xong, áo váy chỉnh tề, rời khỏi phòng đã là hơn 6 giờ 30.
Xuống bên dưới lầu, đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy thêm một người nữa có mặt.
Còn ai nữa, ngoài anh chàng Phùng Lam Vương.
"Tinh Nhi, em dậy rồi?" Phùng Lam Vương tươi cười nói.

"Vâng !" Tinh Nhi khẽ cười rồi gật đầu.

Cô chầm chậm đi xuống cầu thang.

Trong lòng có chút không thích mấy cậu thiếu niên này.
Trước giờ, dù là kiếp trước hay là hiện tại bây giờ, cô căn bản chỉ xem Phùng Lam Vương như anh trai.
Cô cũng biết anh có tình cảm với cô, nhưng anh có biết, trái tim cô đã có một Trình Trình rồi..
Không có chỗ cho ai chen chân vào thêm nữa...
Thấy Tinh Nhi không có nói thêm từ nào, Phùng Lam Vương có chút lúng túng.

" Tinh Nhi, lát đi học cùng được không?"
Tinh Nhi nhìn anh, cô ừm một tiếng.

Rồi lặng ngồi vào bàn ăn.

Mùi canh hầm thơm nức mũi, làm bụng Tinh Nhi lên cơn biểu tình.
Vú Trần nhìn thấy một màn khó xử của Phùng Lam Vương, bà liền lên tiếng nói đỡ.
" Tinh Nhi à, lát con đi cùng Lam Vương đến trường đi, như vậy ta cũng yên tâm phần nào."
Tinh Nhi gật gật đầu, miệng vẫn nhóp nhép nhai miếng bánh bao ngon lành.

Phùng Lam Vương đành im lặng mà ngồi ăn cùng vú Trần và Tinh Nhi.
Bữa điểm tâm sáng kết thúc.

DươngTinh Nhi và Phùng Lam Vương tạm biệt vú Trần, sau đó cùng ra khỏi chung cư để đến trường.
....
Xe bus dừng trước cổng trường.

Phùng Lam Vương lại sánh vai cùng Tinh Nhi đi vào trường.
Đại Học A ở Hải Thành là ngôi trường công lập gồm hai cấp, một là phổ thông trung học (cấp 3).

Hai là bậc Đại Học với nhiều chuyên ngành khác nhau.
Học sinh, sinh viên của trường chủ yếu là con cháu của những thế gia giàu có bậc nhất Hải Thành.
Còn lại, thiểu số kia là những con cháu của gia đình trung bình như Dương Tinh Nhi và Phùng Lam Vương chẳng hạn.
Toàn bộ học sinh cấp 3 mặc đồng phục lịch sự.

Nam thì áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, quần tây đen.

Nữ thì thanh thoát trong váy carô đỏ đô xếp li, dài qua đầu gối, áo sơ mi thắt nơ đỏ cùng màu với tông váy.
Còn lại là sinh viên, cả nam lẫn nữ đều có thể mặc đồ thường ngày, trừ ngày lễ mừng kỉ niệm trong trường, sinh viên các khối mới mặc đồng phục giống như học sinh cấp dưới.
Dương Tinh Nhi và Phùng Lam Vương còn chưa kịp bước vào cổng, thì đám nữ sinh từ trong sân ùa ra cổng, khiến hai người họ phải lui nhanh sang một bên để né tránh, sợ bị đụng trúng.
Thân hình mảnh mai gầy yếu của Tinh Nhi cũng vì vội vàng mà suýt té ra đằng sau.
"Úi..."Tinh Nhi bất giác hô lên.
"Em không sao chứ? Cẩn thận chút." Phùng Lam Vương từ phía sau đỡ Tinh Nhi.
Cô vội vàng giữ khoảng cách với anh.

" Em..

em không sao? Chúng ta vào thôi." Tinh Nhi nói rồi rảo bước đi nhanh vào sân trường.
Cô nào có biết, một màn kia lại được Lục Thiên Trình nhìn đến không xót một chi tiết nhỏ qua cửa kính xe.
Ban nãy, anh chờ anh trai mình xuống rồi mới xuống sau.
Mục đích, chính là muốn Lục Thiên Bảo đánh lạc hướng cái đám nữ sinh mê trai kia, dời đi sự chú ý của bọn họ, để anh được thảnh thơi mà đi vào.
Như thế, cũng sẽ không ai để ý đến anh nữa.

Thiên Trình ngồi trên xe còn chưa bao lâu, vừa định xuống xe thì bắt gặp hai thân ảnh một trai một gái đang sóng vai nhau đi vào trường.
Cậu trai kia, anh không biết, nhưng còn cô bé kia, rõ ràng cô chính là Dương Tinh Nhi của anh, rành rành ra đấy.
Lục Thiên Trình ngay khi nhìn thấy Dương Tinh Nhi, mắt anh liền sáng lên, tâm tình cũng vui vẻ lên không ít.
Anh cũng bất ngờ, trọng sinh lại kiếp này anh mới biết, anh và Tinh Nhi cô gái nhỏ của anh, vậy mà lại học chung một trường...
Thật ngu ngốc, khi mà kiếp trước hai người lại bỏ lỡ đến 4, 5 năm trong ngôi trường này.
Đôi mắt sáng long lanh của Thiên Trình từ vui vẻ lại dần chuyển sang âm trầm.
Cô bé kia, đúng là Dương Tinh Nhi của anh rồi, không thể nào sai được.
Thế nhưng, cô gái nhỏ của anh lại đi với một đàn anh khác, đã vậy lại còn tay đỡ tay nâng...
Dương Tinh Nhi có bạn trai rồi?
Hai người họ là người yêu sao?

Tinh Nhi của anh không có trọng sinh?
Cô không nhớ anh một chút nào, hay là trong tâm cô đã có ai khác?
Gã thiếu niên kia là người ở đâu? Sao lại có vẻ quan tâm cô gái của anh như thế?
....v..v..
Bao nhiêu câu nghi vấn hiện lên trong đầu Thiên Trình.

Nhưng anh một chút cũng không rối.

Bình tĩnh suy ngẫm một lúc.
Cuối cùng, thu liễm lại cảm xúc nhất thời, Thiên Trình nhanh chóng xuống xe, đeo khẩu trang, mang theo cặp xách rồi đi thẳng vào khuôn viên của trường.
Chuyện của Tinh Nhi tạm gác lại.

Còn vấn đề hiện tại, chính là anh phải nhanh chóng vào lớp, trước khi đám nữ sinh hám trai kia lại một lần nữa ào đến chào hỏi anh.
Quá phiền phức.
Anh trai anh, Lục Thiên Bảo có thể không cảm thấy phiền, vì y sinh ra vốn làm người môit tiếng, còn anh, bản tính hướng nội, một chút ồn ào thôi, cũng đủ để anh chán ghét rồi.
Thế nên, chuồn nhanh mới là kế sách.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học bắt đầu, cũng là khi mặt trời lên cao, sáng rõ.
Ánh nắng vàng trải khắp sân khuôn viên nhà trường...
Một ngày mới bắt đầu...


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.