Hết giờ làm, Liễu Dược Dược cũng không mời Vương Nam đi ăn. Hiện tại nàng hiểu rõ, chỉ cần Vương Nam không chủ động mở miệng, có mời cũng vô dụng. Khi Liễu Dược Dược chuẩn bị ra về, Vương Nam gọi nàng lại, hỏi nàng đêm nay làm gì? Liễu Dược Dược thuận miệng nói có hẹn với bạn, Vương Nam liền có chút thất vọng.
Về đến nhà, mở TV, Vương Nam vô vị chuyển kênh liên tục. Ánh sáng từ TV hắt lên khuôn mặt tịch liêu của cậu, bên ngoài là náo nhiệt như vậy, không ai biết rằng, trên lầu 5 một chung cư trong thành phố này, có một chàng trai trẻ cô độc đang chằm chằm nhìn màn hình TV. Không phải người ta thường nói “càng yêu càng tịch mịch” sao? Lúc này, Vương Nam nghĩ mình có thể hiểu được những lời này.
Đêm tất niên này, TV vẫn đều đều phát tiếng, Vương Nam nằm trên sô-pha, chậm rãi đi vào giấc ngủ. Lúc cậu giật mình tỉnh giấc, thì điện thoại đang đổ chuông điên cuồng. Không biết hiện tại là mấy giờ, Vương Nam mơ mơ màng màng bắt máy, giọng nói Lí Trọng truyền đến: “Em đang ở đâu?”.
– “Em còn có thể ở đâu? Ở nhà. Anh chơi xong rồi?”.
– “Em mau ra mở cửa đi”.
Vương Nam vừa nói “Không thể nào” vừa chạy đi mở cửa. Bất chợt nghe giọng nói trầm ấm của Lí Trọng vang lên từ lầu dưới: “Anh đến kiểm tra, xem em có nói thật không?”.
Hai người vào phòng, Vương Nam mở đèn, hồ đồ hỏi: “Mấy giờ rồi? Em ngủ quên mất”.
– “Còn chưa đến giao thừa, chúng ta cùng đón năm mới đi”. Lí Trọng đặt đồ lên bàn.
– “Anh không phải lãng mạn đến thế chứ”. Vương Nam cuộn mình trên sô-pha.
– “Bây giờ em mới biết sao?”. Lí Trọng ngồi bên cậu.
Vương Nam hỏi: “Chị Từ đâu?”.
– “Anh đưa cô ấy về, nói có việc bận. Liền chạy đến đây”. Lí Trọng giảo hoạt cười.
Vương Nam rất cảm động, tất cả mọi oán giận đều biến mất không còn tăm hơi.
– “Nhanh mang ly ra đây, chúng ta cùng nhau uống rượu”. Lí Trọng bắt chuyện, Vương Nam tò mò: “Anh mua thứ gì mà nặng vậy?”. Vừa mở gói đồ ra, là móng heo, gà nướng và đồ chua còn nghi ngút khói. Cậu vừa nhìn đã liền thấy đói, tối nay còn chưa ăn cơm. Vương Nam liền vươn tay cầm lấy cánh gà, bắt đầu xé. Lí Trọng cản lại:“Em mang mâm lên trước đi”.
Có Lí Trọng ở bên, Vương Nam liền cảm thấy đêm nay cảnh tượng đặc biệt mỹ lệ. Cậu cắn một ngụm thịt thật to, niềm vui ngoài ý muốn khiến con người ta thêm hưng phấn. Lí Trọng ở bên cạnh, nhìn cậu cười: “Em ăn từ từ thôi, có ai giành mất đâu”.
– “Em chỉ sợ bị anh giành mất”. Vương Nam mơ hồ nói.
Ăn no uống đủ, Vương Nam mới nhớ ra mình chưa tặng quà cho đối phương. Liền nói:“Anh cho em ăn uống không uổng công đâu. Bản đại nhân cũng có quà cho anh”.
– “Em lại đi mua thứ gì đắt tiền phải không?”.
Vương Nam móc ra một gói qua nhỏ, nói: “Đây là đồ gia truyền. Hôm nay bản đại nhân đang vui vẻ, ban cho nhà ngươi”.
– “Là cái gì? Không phải nhẫn vàng chứ? Em giữ đi, bản đại nhân anh cũng không cần”.
Vương Nam vờ bóp cổ Lí Trọng uy hiếp: “Anh dám không cần? Anh không muốn sống nữa phải không?”.
– “Lão tử thật không muốn sống đấy!”. Nói rồi, liền gắt gao áp Vương Nam dưới thân. Vương Nam giãy dụa, cậu quả thật không chịu được loại tiếp xúc thân mật này. Cọ đến cọ đi thì thân dưới lại có phản ứng. Lí Trọng nhìn Vương Nam đỏ mặt, nói, đến, để anh hôn 1 cái. Vương Nam nghiêng đầu né tránh, nói anh đừng mơ.
– “Để anh cho em biết anh có thể không”. Nói xong liền hung hăng dán miệng xuống. Ban đầu, Vương Nam còn giãy dạu, chẳng qua hạ thân đều bại lộ suy nghĩ. Bọn họ lại tiếp tục đùa giỡn. Lại thoải mái hôn nhau, cũng, lại một lần nữa làm tình.