Khỏi bệnh, Vương Nam liền mời khách, nói nhất định phải mời cơm mọi người một lần. Lí Trọng nói cũng được, chúng ta ăn lẩu. Vương Nam không đồng ý, Lí Trọng liền bá đạo nói quyết định thế đi, cậu gọi Liễu Dược Dược, tôi mang theo Từ Đan Lôi.
Đây là lần đầu tiên bốn người cùng nhau dùng cơm, Lí Trọng và Vương Nam uống bia, hai cô gái dùng nước ngọt. Trước kia, Lí Trọng rất hay uống bia ngoại, bia nội Thanh Tuyền rất hiếm khi thử qua. Lần đầu uống rượu cùng Vương Nam, cậu liền gọi bia trong nước, Lí Trọng cũng không biết xấu hổ mà uống sạch. Sau này, mỗi khi cùng nhau đi ăn, lúc nào hai người cũng gọi bia Thanh Tuyền. Lần này, Từ Đan Lôi bắt gặp liền kì quái hỏi: “Ai? Lí Trọng anh bắt đầu uống Thanh Tuyền từ khi nào? Không phải anh chỉ uống bia Đức thôi sao?”. Lí Trọng nói: “Anh vừa lúc phát hiện bia này không thua gì bia Đức, là Vương Nam giới thiệu”. Từ Đan Lôi lại cười với cậu: “Tôi phát hiện ra cậu thay đổi rất nhiều thói quen của Lí Trọng nhà tôi a, trước kia anh ấy có chết cũng không động vào Thanh Tuyền, giờ lại dễ tính như thế”. Vương Nam không rõ mình phải đối đáp như thế nào, đã thấy Liễu Dược Dược tiếp lời: “Tôi thấy giám đốc Lí rất quan tâm Vương Nam, phỏng chừng còn tốt hơn chị Đổng nữa”.
– “Anh ấy thuộc tuýp người anh em như tay chân, vợ con như quần áo”. Từ Đan Lôi nhìn Lí Trọng.
Lí Trọng vội ngắt lời: “Được rồi, mau ăn thôi, tôi đói lắm rồi”. Mọi người liền dứt khoát từ bỏ cuộc nói chuyện mà bắt đầu ăn.
Bầu không khí đêm đó rất tốt, cuối bữa ăn Từ Đan Lôi còn nói: “Lí Trọng, sau này mỗi lần đi ăn cùng Vương Nam thì gọi em theo với. Em thấy cậu ấy thú vị hơn đám bạn của anh nhiều”.
Lí Trọng nói: “Dĩ nhiên, nếu không sao anh lại hay đi ăn với Vương Nam được?“.
Vương Nam nói: “Anh vẫn là khi dễ tôi”.
Lí Trọng nói: “Tiểu tử cậu cần được giáo huấn một chút”, rối véo tai Vương Nam“Nói! Nói cậu sai rồi!“.
Vương Nam nhe răng nhếch mép: “Ai nha, ai nha, tôi sai rồi”.
– “Có thích đi ăn cùng tôi không?”.
– “Thích, rất thích rất thích”.
– “Tôi có tốt không?”.
– “Ai nha, tốt tốt. Anh tốt nhất trần đời”.
Từ Đan Lôi có chút chịu không được những động tác thân mật này, liền nói: “Được rồi, Lí Trọng, đừng đùa nữa, anh lại còn khi dễ người ta”.
Lí Trọng lúc này mới buông tay nói: “Vương Nam cậu lần sau mở miệng thì nhớ lựa lời”.
Vương Nam xoa tai nói: “Chị Từ, lần sau đi ăn đừng rủ anh ấy, lần sau tôi mời chị”.
Từ Đan Lôi nói: “Được, nhưng lần sau tôi sẽ mời các cậu”.
Lí Trọng cười nói: “Còn tìm đồng minh, được, vậy về sau mọi người cứ thay phiên nhau mời cơm đi”.
Từ sau bữa cơm ấy, bốn người vẫn thường ra ngoài ăn cơm uống rượu. Lần nào, Vương Nam Lí Trọng cũng đều gọi bia Thanh Tuyền, nếu quán không có, thì nhờ phục vụ chạy ra ngoài mua cho được. Bọn họ vì sao lại cố chấp như vậy, không ai nói ra. Nhưng nhiều năm sau nghĩ lại, Vương Nam nghĩ rằng kỳ thực hai người đều tận lực bảo lưu những thói quen cùng nhau. Chẳng qua không ai nói ra mà thôi.