Âu Lãnh Thiên thấy Hạ Viễn từ phòng cấp cứu bước ra, liền xông tới nắm chặt lấy vai Hạ Viễn vẻ mặt đầy lo lắng.
"Cô ấy sao rồi?"
Hạ Viễn nhìn bộ dạng tàn tạ, gương mặt thất thần của Âu Lãnh Thiên thì không khỏi khâm phục Giai Tuệ vì đã khiến thằng bạn thân của anh thành ra cái bộ dạng người không ra người, ma không ma này.
"Cậu đi theo tôi, tôi có một số việc muốn bàn riêng với cậu về Giai Tuệ."
Hạ Viễn dẫn Âu Lãnh Thiên vào phòng làm việc của anh.
"Rốt cuộc.. Giai Tuệ có chuyện gì? Cậu mau nói nhanh đi!"
"Vết thương trên tay cô ấy thì không sao, tôi đã băng bó lại rồi.. còn.. bây giờ, tinh thần của cô ấy không được ổn định tôi nghĩ cậu nên.."
"Không xong rồi viện trưởng ơi!" Một cô y tá vội vàng chạy vào phòng của Hạ Viễn.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ Viễn bình tĩnh, chậm rãi hỏi cô y tá.
"Cô bệnh nhân viện trưởng vừa cấp cứu lúc nãy.. cô ấy sau khi tỉnh dậy.. đã chạy ra khỏi bệnh viện rồi.. tôi và mọi người có ngăn lại như mà vẫn không được."
"Giai Tuệ."
Âu Lãnh Thiên vừa nghe thấy Giai Tuệ đã chạy đi, liền hoảng hốt mà chạy đi tìm cô.
"Lãnh Thiên, khoan đã cậu bình tĩnh lại đi nghe tôi nói đã." Hạ Viễn hét lớn gọi Âu Lãnh Thiên, nhưng hiện giờ anh nào có để ý đến lời nói của Hạ Viễn: "Bây giờ, Giai Tuệ đang không bình tĩnh nếu gặp cậu sẽ khiến tinh thần cô ấy thêm tệ hơn mà thôi."
* * *
Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, Giai Tuệ lang thang bước đi trên đường, cô không biết bây giờ cô đang ở đâu và cô cũng không biết nên đi về đâu.
Lúc trước trong đầu cô chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là tìm được mẹ của mình, nhưng giờ đây mẹ cô đã không còn nữa.. cô không biết những ngày tháng tiếp theo của cô nên làm gì.
Cô như bị mất hết phương hướng giữa cuộc đời này.
Giai Tuệ đứng im thẫn thờ nhìn từng dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô.
"Giai Tuệ.. tại sao em lại chạy ra ngoài để làm gì vậy? Đi về với anh."
Âu Lãnh Thiên nắm lấy tay của Giai Tuệ kéo cô về.
Nhưng, cô chỉ đứng yên một chỗ, không hề có ý định sẽ đi theo anh.
"Anh nghĩ.. sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì hai chúng ta có thể về với nhau bình thường như không có chuyện gì sao? Anh làm được nhưng tôi thì không."
Tay cô từ từ rút ra khỏi bàn tay của anh, Âu Lãnh Thiên nhìn bàn tay trống trải của mình, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác dường như anh vừa đánh mất một thứ gì đó..
"Em đang nói gì vậy?"
"Tôi nói là tôi không muốn đi theo anh."
"Giai Tuệ.. nếu em hận anh thì em cứ việc mắng chửi anh đi.. hay em muốn đánh anh cũng được.. nhưng xin em hãy đi về với anh đi.. đừng bỏ anh mà.. Giai Tuệ."
Âu Lãnh Thiên nắm lấy tay Giai Tuệ liên tục đánh vào mặt của anh.
Giai Tuệ rút tay của cô ra, đôi mắt vô hồn nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
"Tôi không hận anh.. mẹ tôi mất.. không phải lỗi do anh, bà ấy hy sinh tính mạng của mình để cứu anh, hoàn toàn là do bà ấy quyết định.. nên tôi không trách anh.. nhưng nếu muốn tôi ngày ngày nhìn thấy anh.. thì xin lỗi.. tôi không thể, bởi vì mỗi khi nhìn anh tôi lại nhớ đến hình ảnh người mẹ của mình chết một cách đau đớn.. anh có hiểu cảm giác đó kia khủng đến mức nào hay không.. nên tốt nhất dừng lại tại đây thôi."
Từ câu từng từng chữ của cô cứ như một nhát dao đâm thẳng vào tim của anh, đau đớn đến không thở nổi.
Bỗng nhiên lúc này trời đổ xuống một cơn mưa.
Nước mưa hòa lẫn cùng nước mắt lăn dài trên má cô.
Giai Tuệ đưa tay mình ra hứng lấy những giọt nước mưa đang rơi xuống.
Mưa chính là đại diện cho sự chia ly và cuộc tình của cô cũng kết thúc trong một đêm mưa..
"Thiên.. chúng ta chia tay đi.. à mà chia tay là từ chỉ để dành cho những người yêu nhau.. chúng ta từ trước đến giờ đâu có được gọi là tình yêu đâu.. mà lại nói là chia tay chứ." Giai Tuệ mở một nụ cười, nhưng trong mắt của cô chỉ toàn là nước mắt.
"Không.. em sai rồi! Có một sự thật từ bấy lâu nay anh không nói cho em biết, đó là anh yêu em.. yêu em từ rất lâu rồi.. Giai Tuệ.. mình yêu nhau nhé, được không?"
Giai Tuệ nhìn người đàn ông trước mặt cô, trong lòng đột nhiên dâng trào một cảm xúc chua xót.
Giá như, anh và cô cả hai không rơi vào tình cảnh này thì chắc có lẽ cô sẽ nhận lời của anh.
"Âu Lãnh Thiên, anh yêu tôi vì tôi là Lâm Giai Tuệ hay yêu tôi bởi vì tôi là con gái của người đã cứu mạng anh.. nếu là vì trả ơn cứu mạng thì tình yêu này của anh.. tôi không cần."
"Không! Người anh yêu là em.. là Lâm Giai Tuệ chứ không phải yêu em bởi vì ơn cứu mạng của mẹ em."
"Anh có biết.. ranh giới giữa cảm giác yêu và thương hại thật sự mong manh lắm.. đừng tự dối lòng mình nữa."
"Giai Tuệ đừng nói chuyện ở đây nữa.. mưa rồi.. em đi về nhà với anh đi.. khi em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau."
Ngay khi Âu Lãnh Thiên vừa tiến lại gần thì Giai Tuệ lại lùi xa ra, không cho anh lại gần cô.
Rồi đột nhiên Giai Tuệ hét lên rất to.
"Cứu tôi với.. có ai không cứu tôi với!"
Mọi người đi đường lúc này đều bị tiếng hét của Giai Tuệ gây sự chú ý mà đi đến chỗ của cô.
"Cô gái có chuyện gì vậy?"
"Cứu tôi với!.. tôi không quen anh ta, anh ta định bắt tôi đi đấy."
Âu Lãnh Thiên sững sờ khi nghe những lời Giai Tuệ vừa nói.
"Giai Tuệ.. em đang nói cái gì vậy?"
Anh chạy lại nắm lấy tay của cô, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị người đi đường chặn lại.
Trong lúc Âu Lãnh Thiên bị đám người đi đường bao vây, Giai Tuệ nhân cơ hội đó đã tách ra khỏi đám đông mà bỏ trốn.