Người giúp việc trong nhà nghe được tiếng chuông nên ra mở cửa, cô rất bất ngờ khi gặp Giai Tuệ, lúc rời khỏi nhà Giai Tuệ chỉ mới là một cô thiếu nữ mười tám tuổi, qua thời gian trông cô cũng đã có chút thay đổi, nhưng người giúp việc vẫn nhận ra cô.
Cánh cổng vừa mở, Giai Tuệ lập tức xông thẳng vào nhà.
Lúc này, Kiều Tùng Sơn và Mai Túc Anh đang ngồi ở phòng khách, khi nhìn thấy Giai Tuệ bước vào ông ta có chút bất ngờ xen lẫn hoảng hốt.
"Mày về đây làm gì nữa? Tao bây giờ không có đứa con như mày." Kiều Tùng Sơn chỉ tay vào Giai Tuệ, hét lớn.
"Ba của mày đã từ mặt mày từ rất lâu rồi, bây giờ mày không có bất cứ quan hệ gì với Kiều gia này cả." Mai Túc Anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Giai Tuệ.
Giai Tuệ không thèm để ý đến những lời của bọn họ, trong đầu cô bây giờ chỉ muốn hỏi tội Kiều Tùng Sơn vì sao lại giết mẹ của cô.
Giai Tuệ phóng ánh mắt lãnh lẽo lên người Kiều Tùng Sơn.
"Ông không biết lý do tôi về đây thật sao?"
"Mày đừng ở đó mà nói nhảm nữa.. mau biến ra khỏi nhà của tao."
"Tôi chưa trả được thù cho mẹ tôi thì là sao tôi rời khỏi đây được."
Trong giọng nói của cô chứa đầy sự thù hận, mái tóc của Giai Tuệ xõa dày che gần hết khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy sự chết chóc, bây giờ, trông cô uy quyền như một vị thần chết đang trên đường bắt lấy linh hồn của kẻ phạm tội.
"Thù gì chứ? Mày đừng có làm bậy.. tao là ba của mày đó." Kiều Tùng Sơn nhìn gương mặt giận dữ của Giai Tuệ khiến ông ta chột dạ mà lạnh cả sống lưng.
"Ba sao? Ông không phải là ba của tôi mà ông chính là một kẻ giết người, ông đã giết chết mẹ của tôi."
"Mẹ mày chết thì liên quan gì đến tao, tại nó ngu thì nó chịu, ai biểu nó nhào ra đỡ đạn làm chi.."
"Ông im ngay đi!" Giai Tuệ mất bình tĩnh mà nhào đến nắm lấy cổ áo của Kiều Tùng Sơn.
"Bà còn đứng ngây người ở đó làm gì vậy? Bắt nó lại mau! Nó giết tôi bây giờ." Kiều Tùng Sơn bị Giai Tuệ nắm cổ áo nên hoảng hốt quay sang Mai Túc Anh cầu cứu.
Mai Túc Anh vội chạy lại kéo Giai Tuệ ra.
"Bà bỏ tôi ra!" Giai Tuệ cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi Mai Túc Anh đang giữ chặt lấy cô.
Cánh tay của Kiều Tùng Sơn giơ lên cao rồi hạ xuống tát thẳng vào mặt Giai Tuệ.
Giai Tuệ bị choáng ván rồi ngã xuống nền sàn.
"Mày làm loạn đủ chưa?" Kiều Tùng Sơn trừng mắt nhìn cô, hét lớn.
"Sao? Lúc nãy còn hùng hổ đòi trả thù lắm mà.. sao mới bị tát có một cái mà đã ngã xuống nằm dài dưới sàn vậy? Tao nói cho mày biết, mười mấy năm trước tao có thể giết mẹ mày được chẳng lẽ mười mấy năm sau tao không giết chết được mày.."
Kiều Tùng Sơn quay qua nhìn Mai Túc Anh ra lệnh: "Bà đi lấy sợi dây lại đây rồi trói nó lại."
Rất nhanh chóng Mai Túc Anh đã kiếm được một sợi dây thừng, sau đó làm theo lời của Kiều Tùng Sơn mà trói Giai Tuệ lại.
"Các người làm gì vậy? Thả tôi ra.. thả ra!"
Hai tay Giai Tuệ bị trói chặt, cô cố gắng dùng hết sức lực của mình để chống cự lại, nhưng, cô cũng chỉ là một cô gái yếu ớt nào có thể làm lại hai người họ.
"Thả? Mày nghĩ tao sẽ thả mày ra để mày báo cảnh sát bắt tao sao? Nếu như hôm nay mày có chết thì cũng đừng có oán trách tao.. là tại mày ngu tự tìm đến đây."
Kiều Tùng Sơn trừng đôi mắt quỷ dữ nhìn cô, trong ánh mắt không hề chứa sự yêu thương.
"Rốt cuộc ông có từng yêu thương tôi không vậy?"
Hai hàng nước mắt cô lưng tròng khi hỏi ông ta câu đó, dù cô biết trước câu trả lời của ông ta sẽ là "Không" nhưng cô không biết vì sao tự nhiên trong đầu cô lại nhảy lên câu hỏi này.
"Ba luôn yêu thương con mà!.. Nhưng, tiền bạc, địa vị đối với ba rất quan trọng, ba sẽ không tha cho bất kì kẻ nào dám đe dọa đến những thứ quan trọng đó của ba.. kể cả con cũng không ngoại lệ."
"Vậy còn mẹ của tôi.. bà ấy đã đụng đến tiền bạc, đụng đến địa vị của ông khi nào mà ông lại giết bà ấy chứ?"
"Mẹ mày chết là tại vì nó ngu."
Sau câu nói đó của ông ta, Giai Tuệ đã thật sự mất hết lòng tin mọi thứ trên cuộc đời này, cả người cha ruột còn có thể nhẫn tâm với cô và vợ của ông ta như thế thì hỏi trên đời này cô còn có thể tin tưởng vào ai được nữa.
"Tốt nhất là ông nên giết chết tôi đi.. nếu hôm nay, tôi mà thoát được thì tôi nhất định sẽ giết chết ông để trả thù cho mẹ tôi."
"Mày yên tâm đi.. tao không cho mày sống qua ngày hôm nay đâu."
Kiều Tùng Sơn đi lại mở hộp tủ lấy ra một cây súng lục, nhắm thẳng vào Giai Tuệ.