Nghe xong câu nói của người đàn ông mà hai tai Mạn Đình bất giác lùng bùng.
Anh ta nói cô đang mang trong người con của anh sao?
Suy nghĩ chậm lại một chút để nhớ ra chu kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của mình là khi nào, nhưng căn bản cô chẳng tài nào nhớ nổi vì "dì cả" đến thăm mỗi tháng đều không hề tuân theo quy luật. Thậm chí gần đây cô còn đang thắc mắc sao mãi vẫn không thấy "dì cả" đến, hóa ra lại là do mang thai ư?
"Anh...anh vừa nói cái gì?"
"Tôi nói em đang mang thai con của tôi! Phụ nữ mang thai cũng bị lãng tai sao ta?"
Để xác định lại lần nữa nên cô đã hỏi thêm một lần, nhưng không ngờ nam nhân bá đạo ấy lại trưng ra nét mặt trào phúng, khiến cô bất mãn.
"Sao anh nghĩ nó là con anh? Biết đâu là của người khác thì sao?"
Diệp Ngôn lắng đọng năm giây để tiến tới gần khuôn mặt mỹ miều của cô hơn, thẳng thừng đấu mắt với cô rồi mới chậm rãi, trầm giọng trả lời:
"Vì tôi tin tưởng em!"
Chỉ bằng một câu nói đã thành công khiến Mạn Đình ngây ra tại chỗ. Cô biết đã đến lúc nên nghiêm túc trước vấn đề nan giải đang diễn ra.
"Vậy anh định thế nào?"
"Đương nhiên là chịu trách nhiệm với em."
Diệp Ngôn trả lời mà không cần suy nghĩ, điều đó khiến Mạn Đình vô cùng kinh ngạc.
"Chịu trách nhiệm bằng cách nào khi anh đã là người có vợ?"
"Vậy phải xem em có đồng ý làm vợ nhỏ của tôi hay không đã."
Mạn Đình liên tục bị người đàn ông đưa đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, và lúc này nét mặt cô nàng đã bắt đầu dao động, giọng nói cũng trầm lắng hơn nhiều:
"Vợ anh sẽ đồng ý sao? Còn người nhà của anh nữa, họ có chấp nhận hay không?"
Bấy giờ Diệp Ngôn lại đưa ngón trỏ đi tới nâng cằm Mạn Đình lên, để cô ngẩng mặt nhìn anh, sau đó anh mới nghiêm chỉnh đưa ra câu trả lời:
"Chỉ cần em muốn, tất cả cứ để anh lo!"
Ở khoảnh khắc hiện tại, trái tim của cô gái đã bất giác lệch mất một nhịp sau câu nói và ánh mắt thâm tình của người đàn ông.
Quả thật cô cũng rất yêu anh, muốn được ở bên anh, nhưng khi nhìn lại hoàn cảnh và thân phận thì nào dám đèo bồng, mơ ước cao sang.
Thấy Mạn Đình cứ mãi trầm ngâm, lúc này Diệp Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh cô, dùng giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có để bắt lời trò chuyện.
"Tôi biết để em làm vợ nhỏ là thiệt thòi lớn, nhưng chỉ thiệt về mặt vai vế phải đứng sau một người, ngoài ra tôi bảo đảm em sẽ được tôi sủng ái không ai sánh bằng."
Mạn Đình chợt mỉm cười sau câu nói của người đàn ông. Có ai muốn rước vợ về nhà mà lại nói năng mang tính chất khẳng định chắc nịch như thế không chứ?
"Nếu em không đồng ý thì sao?"
"Thì tôi chuyển tới chỗ em sống, làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông."
Diệp Ngôn thản nhiên đáp.
"Em đang nói nghiêm túc."
"Tôi cũng rất nghiêm túc đây."
Mạn Đình nói xong thì Diệp Ngôn liền đáp, đến đó cả hai dường như lại bị dồn vào thế bí, nên ai nấy cũng im lặng... Mãi đến một lúc sau, Diệp Ngôn mới lên tiếng:
"Tôi thích em! Thật lòng muốn lo cho em và con! Em chỉ cần hiểu điều đó là được, còn những chuyện khác không cần phải bận tâm vì đã có tôi đứng phía trước che chở cho em."
Sống lưng cô gái tự dưng lại cứng đờ, cơ mặt đơ ra ngay tại chỗ, tim bất giác loạn nhịp bởi ba từ "tôi thích em" và cả cái nắm tay đang diễn ra của người đàn ông dành cho cô.
"Đình Đình..."
"Hở..." Giọng nói lẫn nét mặt của cô đều vô cùng bối rối.
"Tôi chỉ muốn nghe câu trả lời có hoặc không từ em."
"Là...là câu gì?"
Trước khi hỏi, Diệp Ngôn bất ngờ đặt hai tay lên vai Mạn Đình, xoay cô lại đối diện với anh, ánh mắt nam nhân chưa bao giờ trìu mến, lại nghiêm túc như lúc này.
"Em có cam tâm tình nguyện ở bên tôi không?"
Đôi mắt long lanh của Mạn Đình hoàn toàn bất động tại một điểm chính là nơi ánh mắt của người đàn ông ấy, cô như đã bị con tim thao túng tâm lý, chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa.
"Em, có!"
Nói xong cô liền nhận được một cái ôm ấm áp của Diệp Ngôn, anh âu yếm xoa nhẹ phần đầu phía sau của cô, như cái cách yêu chiều không qua lời nói.
"Từ giờ em sẽ là cô vợ nhỏ đáng yêu của anh!"
Biệt thự Rose...
"Muốn cưới thêm vợ nhỏ? Con bị điên à tiểu Ngôn, nhìn cái cảnh của mẹ con còn chưa thấy rõ sao mà còn muốn giống ba con nạp thêm vợ lẻ?"
Cung Mẫn Giai sững sốt trước lời đề nghị muốn cưới thêm vợ của Diệp Ngôn, nhưng anh ta thì vẫn điềm nhiên xem nhẹ mà đáp lời:
"Con không giống ông ấy, cùng một con tim nhưng lại chứa tới hai người."
"Ý con nói vậy là sao?"
"Thì Tống Tuyết Nghi là do mẹ ép con cưới về chứ trái tim con đâu có mách bảo. Còn người này là con tim con sai khiến."
Diệp Ngôn cố tình tránh né không để Cung Mẫn Giai biết được sự thật rằng mấy năm nay anh với Tống Tuyết Nghi căn bản không có chút tình cảm nào, nếu không với tính cách của bà nhất định sẽ không chịu để yên cho anh. Trong người bà lại có bệnh, anh càng không muốn khiến bà ấy phải suy nghĩ nhiều.
Đối với Tống Tuyết Nghi dĩ nhiên là có cách trị riêng, anh cho rằng sau khi cưới Mạn Đình về nhà thì cô ta sẽ không chịu nổi, mục tiêu của anh chính là bắt ép người phụ nữ đó phải tự rời xa anh thì mới vẹn cả đôi đường.
"Mẹ không cần biết trái tim con mách cái gì, tóm lại chuyện cưới thêm vợ là không được. Nhà họ Tống là gia đình có tiếng tăm trong thành phố, sao họ có thể chấp nhận để con gái mình chịu ủy khuất."
Nói tới nói lui, Cung Mẫn Giai vẫn bác bỏ yêu cầu của Diệp Ngôn. Tuy vậy anh lại không hề tỏ ra bực dọc mà còn thản nhiên tiếp lời:
"Người không biết đẻ thì mẹ cưng như trứng, hứng như hoa. Còn cái người đem cháu nội về thì mẹ lại không chấp nhận. Vậy thôi, để con trả lại đời tự do cho con gái người ta."
"Con đứng lại đó." Nói xong, Diệp Ngôn đã đứng dậy toang bỏ đi nhưng đã bị Cung Mẫn Giai gọi lại, nghe thấy vậy khóe môi anh liền vẽ ra nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng xoay người lại, dương dương tự đắc nhìn người phụ nữ tôn kính kia, cố tình tỏ vẻ bất ngờ cất lời: