Sáng hôm sau, Vương Kỳ An lại gặp mặt Vương Chính Phàm trong bữa ăn sáng. Nếu là trước đây thì anh sẽ tự tay xuống bếp làm điểm tâm rồi hai anh em cùng ăn, nhưng giờ anh không còn đích thân xuống bếp nữa. Cả thức ăn tối qua khi cô hỏi ra mới biết là do dì Manh nấu, anh chỉ phụ dì hâm nóng lại mà thôi.
Lần này anh trở về với tính cách hoàn toàn khác lạ. Đôi mắt luôn thờ ơ với mọi thứ và sự lạnh lùng của anh, khiến Vương Kỳ An cũng phải dè dặt.
Hiện giờ cũng vậy, dù ngồi ăn sáng cùng nhau đã lâu nhưng bầu không khí giữa cả hai lại ảm đạm vô cùng.
Bấy giờ, Vương Chính Phàm mới cất lời:
“Tình hình trong công ty hiện nay thế nào? Có khó khăn gì cần anh hai giúp đỡ không?”
Vương Kỳ An lắc đầu, rồi mới nói:
“Lúc đầu thì còn gặp chút khó khăn, nhưng hơn một năm nay tình hình đã ổn định hơn. Sắp tới công ty Thiên Vương của chúng ta sẽ được lên sàn chứng khoán, tuy vẫn không quy mô bằng Tập đoàn Diệp thị, nhưng cũng không đến nổi không có tiếng tâm trên thương trường.”
“Tập đoàn Diệp thị, là tập đoàn đứng đầu trong nước ở thời điểm hơn ba năm trước?”
“Dạ, nhưng thời hoàng kim của Diệp thị chỉ là khi Diệp Lãng đảm nhiệm chức vụ chủ tịch thôi, còn từ khi con trai thứ của ông ta là Diệp Ngôn lên thay thế thì đã không còn giữ được phong độ như trước, việc kinh doanh ngày càng sa sút. Đổi lại bây giờ Tập đoàn có danh tiếng nhất lại là C&V của anh hai đấy, trong những buổi tiệc lớn em thường nghe thấy có người tò mò về anh, họ bảo rằng không biết Chủ tịch của Tập đoàn C&V là ai mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đạt được thành tựu to lớn, có thể sáng ngang với cơ nghiệp đời đời như Diệp thị.”
Được nghe những lời tán thưởng về mình, Vương Chính Phàm chỉ nhếch mép cười nhạt cho qua, như thể đã không còn gì xa lạ với mình. Trái lại, anh lại thấy hứng thú với nhà họ Diệp kia.
Phải chăng là vì có vài điều trùng hợp mà anh đã được nghe ai đó nhắc đến trước đây nên anh mới đặt tâm nơi đó?
“À đúng rồi, tối nay Tập đoàn Tần thị có tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mới, là bộ trang sức ngọc bích được thiết kế có một không hai, phiên bản giới hạn. Công ty Thiên Vương của chúng ta cũng nhận được hai vé mời tham dự, anh hai có định đi với em không?”
“Anh không thích chỗ đông người. Em đi đi, sẵn gọi thêm vài người vệ sĩ theo cùng.”
“Dạ…”
Vương Kỳ An khẽ gật đầu.
Thật ra cô đang do dự muốn hỏi gì đó nhưng cứ mãi dè dặt không dám cất lời, mãi một lúc sau mới khẽ lên tiếng:
“Anh hai…”
“Nếu em muốn hỏi về cô ấy thì không cần mở lời. Từ giờ cứ xem như trong cuộc sống của chúng ta chưa từng tồn tại cô gái tên Mạn Viên Hân.”
Lạnh nhạt nói xong, Vương Chính Phàm cũng buông đũa, anh lau miệng, sau đó liền rời đi. Để lại một mình Vương Kỳ An cứ ôm nỗi thắc mắc trong lòng nhìn theo.
Thật lòng cô rất muốn biết trong ba năm vừa qua, anh và Mạn Viên Hân đã xảy ra những chuyện gì, và tại sao họ lại chia tay. Nhưng lại không thể hỏi gì từ chỗ Vương Chính Phàm, làm lòng dạ cô cứ mãi vương vấn không yên.
Sau một lúc trầm ngâm, Vương Kỳ An cũng nghĩ đến một người có thể giúp mình giải đáp mọi thắc mắc nên cô liền lấy điện thoại ra và gọi ngay cho Điền Tư Trúc.
- ---------------
Đêm hôm đó, nhà hàng W đã được Tần Lập bao trọn để chuẩn bị cho bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới sẽ được tung ra thị trường sắp tới của Tập đoàn Tần thị.
Ngoài những doanh nhân lớn như Diệp Ngôn, Diệp Nguyên, Vương Kỳ An và khá nhiều khách mời khác đến tham dự còn có rất nhiều phóng viên đến tác nghiệp.
Trong bữa tiệc, sự xuất hiện của Diệp Ngôn cùng phu nhân của anh ta là Tống Tuyết Nghi đã thu hút không ít vị chủ tịch đi đến chào hỏi săn đón. Nhưng nếu so với khí thế lúc Diệp Lãng còn đương thời thì những tay lão luyện trong thương trường lại không đánh giá cao tài cán của Diệp Ngôn.
Cách họ không xa chính là Diệp Nguyên, nay hắn đã bị đẩy ra khỏi vòng tay bảo dưỡng của Tập đoàn Diệp thị, vì không thể sinh được con trai mà mất luôn quyền thừa kế. Công ty riêng của hắn tuy làm ăn không tệ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ đủ cung cấp cho cuộc sống xa hoa của hắn, nói đến danh tiếng thì quả là chuyện xa xỉ.
Vương Kỳ An nay cũng không còn là một thiếu nữ ngây thơ khi bước ra đường như cái thời ba năm về trước. Với tài năng của mình, cô hiện đã là Chủ tịch của công ty Thiên Vương, nữ lãnh đạo trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm không hề kém cỏi.
Hôm nay, Vương Kỳ An như một quý cô sang trọng, là người có quyền, có tiền, mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn có được.
Lúc này, Tần Lập đã bước lên sân khấu, cất lời phát biểu đầu tiên:
“Kích chào tất cả những vị khách quý đang có mặt trong bữa tiệc hôm nay của Tập đoàn Tần thị chúng tôi. Chắc có lẽ khi nhận được thư mời, các vị cũng đã biết chủ đích của bữa tiệc hôm nay là gì. Và để không mất thêm thời gian, tiếp theo Tần Lập tôi mời mọi người cùng hướng mắt về phía sân khấu để được tận mắt chiêm cưỡng bộ trang sức ngọc bích, sản phẩm mới nhất của Tập đoàn Tần thị.”
*Bốp bốp bốp…
Mọi người cùng nhau hưởng ứng bằng cách tặng một tràn pháo tay, sau đó ai nấy cũng hướng mắt về phía sân khấu đã được tắt hết đèn.
Đến khi chỉ có duy nhất một ánh đèn được thắp lên ở đầu sân khấu, đó là lúc hình ảnh một nữ mỹ nhân xinh đẹp lay động lòng người đang hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Diệp Ngôn đứng gần sân khấu nhất nên lúc này anh ta có thể chiêm ngưỡng cái nhan sắc kiều diễm của cô ấy một cách rõ ràng nhất.
Cô khoác trên người chiếc váy xẻ tà táo bạo, ôm trọn body nóng bỏng, phụ kiện đi kèm chính là bộ trang sức ngọc bích được thiết kế tinh xảo đang lấp lánh trên người.
Khuôn mặt khả ái được trang điểm sắc xảo, đôi mắt thanh cao chẳng hề dao động trước bất cứ nam nhân nào, ngoại trừ một người.
Cô ấy uyển chuyển sải bước trên thảm đỏ dẫn lối xuống khỏi sân khấu, chỉ giao tiếp với mọi người bằng ánh mắt thôi đã khiến tất cả đứng ngây ra và không thể rời mắt.
Trên tay cô cầm cành hồng màu đỏ, đôi chân thẳng tắp vẫn đang bước về phía một người, và chỉ dừng lại khi đã đến chỗ Diệp Ngôn đang đứng.
Cô tặng cành hoa hồng cho người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt si mê ấy. Và khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô thì phải mất đến vài giây sau Diệp Ngôn mới bình tâm trở lại rồi đưa tay nhận lấy cành hồng.
Trước khi xoay lưng trở về vị trí cũ cô ấy còn không tiếc tặng cho anh ta một nụ cười tỏa nắng, khiến tấm lòng nam nhân chẳng thể bình yên.
Mà màn trình diễn này cũng đã lọt hết vào tầm mắt của một người đàn ông đang đứng trong góc khuất. Khi xem xong, anh chỉ nhếch môi cười nhạt rồi nhâm nhi ly rượu trong tay.
Lúc anh đặt ly rượu lên bàn với ý định sẽ rời đi, thì cũng là lúc cô gái kiều diễm ấy đã trở lại sân khấu. Từ trên cao cô có thể nhìn thấy tất cả mọi người bên dưới, kể cả bóng lưng của một người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa.
Bóng dáng ấy chợt khiến cô cảm thấy quen thuộc, nhưng rồi lại nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình.