Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 74



Câu nói này của Sầm Hoan khiến Hoắc Đình Đông nhớ đến dáng vẻ điên cuồng như thú dữ của mình tối hôm qua, anh nhớ đến anh đã giày vò cô, ép buộc cô như thế nào, trút hết tất cả tức giận lên người cô, gần như là tàn bạo mà cướp đoạt, đòi hỏi trên cơ thể mềm mại yêu kiều của cô.

Mặc dù tình dục là thứ không thể thiếu đối với anh, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng đối xử bạo lực như vậy đối với bất kỳ cô gái nào từng lên giường với anh.

Anh nghĩ anh đã điên thật rồi.

Hoắc Đình Đông quay người lại, nhìn Sầm Hoan trong bóng đêm, tình yêu trong đôi mắt của cô không hề che giấu, nóng bỏng đến mức khiến anh không dám nhìn thẳng.

“Sầm Hoan.” Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Nếu cậu muốn cháu tiếp tục giữ lời hứa năm đó, cách cậu thật xa, cháu có đồng ý không?”

“Đồng ý.” Sầm Hoan nhẹ giọng trả lời: “Nhưng cháu không làm được.”

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Hoắc Đình Đông. Nếu Sầm Hoan là cô gái bảo cô làm gì thì làm đó, thì tất cả đã không biến thành cục diện khó thu dọn như bây giờ.

“Không, đừng nói.” Sầm Hoan gấp gáp cắt ngang anh, đôi tay đang ôm lấy anh lại càng dùng sức siết chặt hơn.

“Cậu nhỏ, cậu đừng nói những lời như vậy, cháu cũng không muốn gì cả, cháu chỉ là không khống chế được tình cảm của mình đối với cậu… Cậu đừng giận, cháu cũng không muốn ép cậu.”

“Nhưng cháu đã ép cậu đến đường cùng rồi.” Hoắc Đình Đông gạt tay cô ra, dưới màn đêm, gương mặt tuấn tú càng nặng nề hơn: “Sầm Hoan, buông tay đi.”

“Cháu không muốn!” Sầm Hoan phản bác một cách dữ dội, sau đó lại hoảng sợ bắt lấy cánh tay của anh, ngẩng đầu hỏi: “Không phải chúng ta đã bước ra một bước rồi sao? Cậu chịu muốn cháu, chứng tỏ ít nhiều gì cậu cũng có tình cảm với cháu, cháu cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần cậu đừng đuổi cháu đi mà thôi.”

“Không có, cậu không có chút tình cảm gì với cháu cả.” Hoắc Đình Đông lạnh nhạt nói.

Lồng ngực Sầm Hoan đau thắt, không tin mà lắc đầu: “Chắc chắn là có, nếu không cậu sẽ không… sẽ không muốn cháu…”

“Không phải phụ nữ luôn nói đàn ông là động vật nửa thân dưới sao?”

Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt. Ý của anh là anh muốn cô chỉ là vì nhu cầu sinh lý thôi sao?

“Căn nhà này cậu đã chuyển qua tên cháu rồi, sau này cháu cứ ở đây.”

Sầm Hoan kinh ngạc, đôi mắt nghi hoặc đột nhiên híp lại: “Một lần đổi lấy một căn nhà?”

Gân xanh trên trán Hoắc Đình Đông run lên, lại nghe thấy Sầm Hoan nói: “Không ngờ lần đầu tiên của cháu lại đổi được một căn nhà, cậu nhỏ, cậu cũng thật hào phóng đấy.”

“Căn nhà không liên quan gì đến chuyện đó.” Anh chỉ là không muốn cô ở chung với người ông đó nữa, để tránh người khác sẽ như anh mà hiểu lầm bọn họ sống chung với nhau.

“Vậy liên quan đến cái gì?” Sầm Hoan ép hỏi một cách hùng hổ.

“Tối rồi, cháu mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Hoắc Đình Đông né tránh chủ đề, gạt tay cô ra đi vào phòng.

“Vậy còn cậu?” Sầm Hoan đi theo, thấy anh nằm lên sofa, cô bất giác nhíu mày: “Cháu muốn ngủ cùng cậu.”

Hoắc Đình Đông oán giận cô luôn bày tỏ suy nghĩ của mình ra một cách trực tiếp như vậy, anh kéo chăn đắp lên, sau đó nghiêng người để lại cho cô bóng lưng, từ chối tiếp tục nói chuyện.

Sầm Hoan chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, mặc dù trong phòng đang mở điều hòa, nhưng cánh cửa thuỷ tinh ở ban công đang mở rộng, gió lạnh thổi vào, vẫn khiến cô lạnh đến run cầm cập.

Cô rụt vai một cái, cắn răng, quả quyết mà trèo lên giường, trực tiếp giở chăn đang đắp trên người Hoắc Đình Đông ra chui vào, ôm lấy đầu anh mà chui lên, hấp thụ hơi nóng trên người anh.

Hoắc Đình Đông đoán được Sầm Hoan sẽ không an phận, lúc sofa lún xuống anh đã chuẩn bị đuổi cô đi, nhưng khi chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cô, động tác tay của anh bất giác chậm lại, để rồi bị cô nhân cơ hội đó mà lẻn vào, chui vào trong ổ chăn của anh.

Hoắc Đình Đông căng chặt cả người, để mặc cho cơ thể lạnh lẽo phía sau dán lên lưng mình, anh cũng không mở miệng, giống như đã ngủ rồi vậy.

Sầm Hoan ôm lấy anh, thở dài một tiếng đầy thoả mãn, cơ thể nhích lên trên, vùi mặt vào sau cổ anh, hít lấy mùi thơm và hơi thở nam tính trên người anh.

Hô hấp của cô xoay quanh vùng cổ của Hoắc Đình Đông, giống như một sợi lông vũ, trêu chọc anh đến ngứa ngáy, khiến anh không nhịn được mà muốn bắt lại, nhưng cuối cùng anh cũng kìm chế lại, bởi vì anh không muốn cho cô có cơ hội mở miệng nói chuyện với anh.

Chỉ là anh đã đánh giá thấp sự ngoan cố của cô nhóc này. Thấy anh không có phản ứng, Sầm Hoan đoán được anh đang giả vờ ngủ, cô đặt bàn chân đã dần ấm lại lên đùi anh, từ từ men theo đùi anh mà cọ lên, giống như một con giun đang trườn bò, sau khi bò qua đầu gối anh vẫn tiếp tục cọ lên trên.

Hoắc Đình Đông nhíu mày, lúc bàn chân đó cọ vào bẹn đùi của anh, anh cố tình giả vờ không để ý mà kẹp chặt lại, khiến chân cô không nhúc nhích được, không thể nào làm bậy nữa.

Hoắc Đình Đông thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, hung hăng gạt tay cô ra, muốn xoay người lại trách mắng cô, nhưng đôi môi ngọt ngào đã phủ lên, nuốt hết tất cả những lời đã lên đến đầu môi anh.

Sầm Hoan hơi thở gấp, nhưng vẫn không nỡ kết thúc nụ hôn này.

Cô nhúc nhích chân mình, khẽ cọ lên nơi nhạy cảm ở dưới bụng của anh, cảm nhận được nơi đó đang từ từ căng phồng lên, trái tim của cô cũng theo đó mà đập ngày càng vui mừng hơn.

Sầm Hoan mong chờ chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng cũng bởi vì ám ảnh của đêm đó mà nảy sinh chút hoảng sợ.

Trong lúc giãy giụa, đầu cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó cô đã bị Hoắc Đình Đông đè xuống dưới thân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.