Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 72



Tỉnh lại không nhìn thấy người mà mình muốn gặp, trong lòng Sầm Hoan tràn đầy sự thất vọng.

“Công ty của Đình Đông có việc bận nên cậu ta đi rồi.” Nắm bắt được tia thất vọng lướt qua mặt cô, Vệ Lăng Phong giải thích.

Sầm Hoan nhìn về phía anh ta. Mặc dù ba năm không gặp, nhưng cô vẫn nhớ người đàn ông có vẻ ngoài lịch thiệp trước mặt là bạn từ nhỏ của cậu nhỏ mình.

“Bác sĩ Vệ, lâu rồi không gặp.” Sầm Hoan chào hỏi Vệ Lăng Phong, anh ta lại nhướng mày cười: “Thời gian trước tôi còn vừa gặp cháu, sao lại nói lâu rồi không gặp?”

Sầm Hoan ngẩn ra: “Thời gian trước? Khi nào thế?”

“Lần đó không phải bạn học họ Mộ của cháu bị thương do dao đâm sao? Lúc cháu đến bệnh viện thăm cô ấy tôi có gặp cháu một lần, nhưng lúc đó cháu không chú ý đến tôi.” Lúc đó, anh ta còn định chào hỏi cô, chỉ là cô đi quá nhanh, hơn nữa bên cạnh còn có một chàng trai khác, vì vậy anh ta không có gọi cô lại.

Sầm Hoan nghe thấy thì kinh ngạc.

Lần đó Niệm Đồng bị côn đồ dùng dao đâm, đúng là cô đã cùng cô ấy đến bệnh viện một thời gian.



“Cháu có khát không? Tôi rót cho cháu ly nước.”

Sầm Hoan gật đầu.

Vệ Lăng Phong quay giường cô lên cao để cô nửa ngồi dậy, sau đó rót ly nước ấm đưa qua cho cô.

Sầm Hoan nhận lấy, không chú ý tầm mắt của Vệ Lăng Phong vẫn luôn nhìn nửa bên má vẫn còn dấu ngón tay của cô.

Cô khát thật, uống hết sạch cả ly nước.

Sau khi đặt ly không lên tủ đầu giường, Sầm Hoan nâng mắt lên mới phát hiện ánh mắt Vệ Lăng Phong nhìn mình hơi kỳ lạ.

Hai tay cô sờ sờ mặt mình, cơn đau truyền đến từ má phải khiến cô nhớ lại cái tát tức giận của cậu nhỏ.

Sầm Hoan hơi quẫn bách mà cúi đầu xuống, bàn tay phủ lên má phải che đi ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu của Vệ Lăng Phong.

May mà lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

“Bác sĩ Vệ, người nhà của bệnh nhân giường 39 tìm anh.”

Vệ Lăng Phong quay đầu nhìn y tá đang đứng trước cửa, gật gật đầu, rồi lại quay đầu nhìn Sầm Hoan một cái, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đình Đông nói một chút nữa cậu ta sẽ qua đây, sức khỏe của cháu vẫn còn rất yếu, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, có việc thì gọi tôi.”

Sầm Hoan khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn anh ta rời đi, bởi vì nghe thấy tối nay cậu nhỏ sẽ đến mà khoé môi cong lên. Cô còn tưởng sau khi trải qua chuyện tối qua, anh sẽ không muốn gặp lại cô nữa chứ.

Xem ra chuyện cũng không tồi tệ như cô nghĩ, ít nhất anh vẫn chịu gặp cô.

Trong nhà hàng tây tao nhã, Hoắc Đình Đông bình thản nhìn mẹ mình và cô gái ngồi đối diện trò chuyện, trên gương mặt luôn cao nhã lễ độ của bà ấy hiếm khi nở nụ cười rạng rỡ.

Mà cô gái ngồi đối diện anh có đường nét gương mặt rất thanh tú, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.

Đây là cô gái duy nhất trong số N cô gái mà mẹ anh giới thiệu cho anh được nhìn thấy được gương mặt thật của anh, tên Hướng Đoá Di, hai mươi bốn tuổi, bố là Hướng Vanh, cán bộ chính trị tỉnh. Hai nhà từng qua lại mấy đời, nhưng bởi vì Hướng Vanh điều động công tác nên nhà họ Hướng chuyển đến tỉnh lị sống, hai nhà mới dần ít qua lại với nhau.

Nhưng mà những chuyện này đều không liên quan đến Hoắc Đình Đông, nếu không phải mẹ hẹn anh ăn cơm nên anh mới đến nơi hẹn, thì vốn dĩ anh sẽ không đồng ý với kiểu xem mắt trá hình này.

“Đình Đông, Đoá Di là một cô gái tốt rất nghe lời, lúc con bé hai tuổi con còn từng bế qua đó.”

Liễu Như Lam liếc nhìn sắc mặt lạnh nhạt của con trai, hàng mày hơi nhíu lại, sau đó lập tức giãn ra, dồn hết tâm trí muốn tác hợp cho hai người.

Hoắc Đình Đông vẫn im lặng như cũ.

Lúc Hướng Đoá Di hai tuổi, anh cũng chỉ mới mười tuổi, thật khó cho mẹ anh lại còn nhớ được chuyện lúc đó của anh.

Hoắc Đình Đông cong môi một cách trào phúng, ánh mắt nhìn vào đồng hồ trên cổ tay.

Hành động này của anh khiến sắc mặt của Liễu Như Lam bỗng chốc trầm xuống, nhìn về phía Hướng Đoá Di một cách lúng túng, nói: “Tiểu Đoá, tính cách của Đình Đông hơi lạnh nhạt, không thích trò chuyện với người khác lắm, cháu không ngại chứ.”

Hướng Đoá Di mỉm cười, khoé môi hiện ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm: “Không đâu ạ, bác gái.”

Lúc bố mẹ có ý muốn tác hợp cho cô ta và Hoắc Đình Đông, cô ta đã cố tình điều tra về người đàn ông này, biết anh trước giờ luôn lạnh nhạt, nên cũng không để bụng thái độ hôm nay của anh.

Ngược lại, cô ta vừa gặp đã thích anh.

Là kiểu thích mà không có lý do gì cả.

“Bác gái biết ngay con là người hiểu lòng người mà.” Giọng điệu Liễu Như Lam vui vẻ: “Tiểu Đóa, bác gái đã cho người chuẩn bị phòng cho con rồi, con đừng ở khách sạn nữa, cứ ở nhà bác gái là được rồi, như vậy mới có thêm nhiều thời gian gặp mặt Đình Đông hơn.”

Liễu Như Lam đã nói rõ ràng như vậy, không nghi ngờ gì chính là muốn truyền đạt cho con trai rằng bà ấy rất thích Hướng Đoá Di làm con dâu tương lai của mình.

Hoắc Đình Đông không để ý mà nhìn mẹ mình một cái, đột nhiên đứng dậy: “Con còn có việc.”

Vừa dứt lời, anh không đợi Liễu Như Lam trả lời mà rời đi thẳng.

Trên mặt Liễu Như Lam lúc xanh lúc trắng, nhìn về phía Hướng Đoá Di một cách áy náy, bà ấy còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy cô ta nói: “Bác gái, bác đừng tức giận, anh ấy bận việc của anh ấy, có cháu đi cùng bác cũng như nhau thôi.”

Thấy Hướng Đoá Di không những không tức giận bởi hành động bất lịch sự của con trai mình, mà ngược lại còn an ủi ngược lại mình, Liễu Như Lam lại càng hài lòng với cô con dâu tương lai này.

“Vậy bây giờ chúng ta đến khách sạn dọn hành lý của cháu đi.”

Hoắc Đình Đông rời khỏi nhà hàng tây, trên đường trở về công ty, anh gọi điện thoại cho Vệ Lăng Phong, biết rằng Sầm Hoan đã tỉnh lại, anh nghĩ nghĩ, quay đầu xe chạy về phía bệnh viện.

Mặc dù Sầm Hoan đã hạ sốt, nhưng cơ thể vẫn mềm như bông gòn.

Lúc cô mơ màng ngủ lần nữa, bên tai nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, tim cô đột nhiên nảy lên, vô thức quay đầu nhìn ra cửa.

Hoắc Đình Đông vừa mở cửa đã chạm phải đôi mắt đẹp đến lạ thường của Sầm Hoan, ánh mắt hai người giao nhau, kỳ lạ nhưng lại không hề có chút lúng túng hay mất tự nhiên gì.

Sầm Hoan nhìn anh đóng cửa đi qua đây, trong tay cầm theo một bình giữ nhiệt.

“Lăng Phong nói cháu tạm thời chỉ có thể ăn đồ dễ tiêu hoá, nên cậu mua cháo cho cháu.”

Giọng điệu của Hoắc Đình Đông vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng lọt vào trong tai của Sầm Hoan lại vô cùng êm tai.

Khó có khi anh không những không né tránh không chịu gặp cô, mà còn chủ động đến thăm cô, hơn nữa còn mua đồ ăn cho cô, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Sầm Hoan nhìn Hoắc Đình Đông mở bình giữ nhiệt ra, lấy ra một cái chén nhỏ và muỗng từ ngăn đầu tiên, đổ một phần cháo ra chén rồi đưa qua cho cô, tỏ ý bảo cô tự ăn.

Sầm Hoan vừa định nhận lấy, đột nhiên mắt lóe sáng lên, mếu môi tỏ vẻ đáng thương nói: “Cả người cháu đều mềm nhũn, tay không có sức, không cầm nổi.”

Hoắc Đình Đông im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc mới kéo cái ghế qua ngồi xuống, lặng lẽ đút từng muỗng cháo cho cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.