Cảnh vật xung quanh sảnh lớn nhà hàng cơm tây hoàn mỹ, Sầm Hoan đánh giá xung quanh, phát hiện sảnh nhà hàng cơm Tây này cư nhiên vẫn còn sớm đã không còn một chỗ trống, hơn nữa phần lớn là đôi trai gái trẻ tuổi, nhìn chung việc buôn bán không phải là quá tốt.
"Nhà hàng này bán đến bốn giờ và trong thời gian buôn bán vẫn luôn không có chỗ ngồi." Hoắc Đình Đông liếc nhìn sự hoài nghi trong mắt cô, giải thích một câu. Mà anh cũng là vì đến nơi này ăn cơm với Dịch Nam mới biết được.
Sầm Hoan chuyển tầm nhìn, nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu ở trước mặt, đường nét ngũ quan thâm thúy của anh dưới ánh sáng màu vàng nhạt nhu hòa như thế này lại càng đẹp trai tuấn tú hơn, khiến cho cô không thể rời mắt.
"Cháu đang bệnh, cậu không gọi mấy thứ đồ ăn khó tiêu hóa như bít tết, chỉ còn những món này, cháu xem còn có gì muốn ăn không." Hoắc Đình Đông đưa thực đơn cho cô.
Sầm Hoan lắc đầu: "Cậu gọi là được rồi." Sở dĩ cô hẹn anh ăn bữa tối dưới nến cùng nhau, cũng không phải vì muốn ăn cái gì, mà là muốn lợi dụng cơ hội này để xúc tiến tình cảm của hai người.
Mấy ngày nay rõ ràng cô cảm giác được thái độ của cậu nhỏ đối với mình tốt hơn rất nhiều, cô nghĩ anh hẳn là không chán ghét cô, bằng không thì mỗi buổi tối sau khi tan tầm cũng sẽ không đến bệnh viện thăm cô.
Điều này làm cho cô tràn ngập hy vọng với chuyện tình cảm của hai người.
"Hôm nay cậu nhận được điện thoại của mẹ cháu, chị ấy bảo ngày mai sẽ quay về từ Thượng Hải." Hoắc Đình Đông bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới nhìn về phía cô, ánh mắt bình tĩnh: "Chừng nào thì cháu trở về?"
Sầm Hoan không biết ý của anh khi hỏi như vậy chỉ thuần túy là thuận miệng hỏi một chút hay là vội vàng đuổi cô rời khỏi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Công ty ở Italy bên kia xảy ra chút vấn đề, cuối tuần này cậu sẽ bay trở về Italy. Mà cơ thể anh cả bên này hồi phục khá ổn, sau khi cậu rời đi anh ấy hẳn là có thể tiếp tục tiếp quản công việc của công ty ngay lập tức. Nếu như mấy ngày nữa cháu quay về, có thể để Đoàn Hoành đưa cháu đi."
"Cuối tuần này cậu trở về Italy?" Tin tức này quá đột ngột, Sầm Hoan có chút khó mà tiêu hóa nổi.
Hoắc Đình Đông không nói.
Trong lúc trầm mặc, đồ ăn hai người gọi lần lượt được đưa lên.
Sầm Hoan nhìn đồ ăn thơm ngon bốn phía, bỗng nhiên trở nên không muốn ăn. Mà trong phần thức ăn mà cô muốn phải trộn với nước sốt hoặc là lột vỏ gì đó đều đã được Hoắc Đình Đông xử lý một cách cẩn thận tất cả rồi mới lại lần nữa đặt vào trước mặt cô, động tác lưu loát sinh động, chăm sóc như thể là một người yêu xứng danh nhất.
"Ăn đi, lạnh là mất ngon đó." Giống như không thấy được sự khác thường của cô, Hoắc Đình Đông vừa thúc giục cô vừa xử lý đồ ăn của mình.
Sầm Hoan vẫn trầm mặc như cũ, nhìn anh tao nhã dùng cơm, trái tim bởi vì lời nói kia của anh mà trong nháy mắt chìm xuống mức thấp nhất.
"Cậu nhỏ, không phải là cậu vì trốn cháu nên mới cố ý nói công ty ở Italy bên kia xảy ra vấn đề đó chứ?" Thật lâu sau cô bỗng nhiên mở miệng nói.
Hoắc Đình Đông ngừng dùng cơm, giương mắt nhìn qua: "Sầm Hoan, ngày sinh nhật đó của cháu tặng cậu một nguyện vọng, nói sẽ dùng hết toàn lực giúp cậu đạt được điều ước. Có phải hay không?"
Sầm Hoan gật đầu, tim đập nhanh hơn mà không có lý do.
"Bây giờ cậu cầu nguyện."
Sầm Hoan nín thở.
"Cách cậu thật xa, sau này đừng gặp nhau nữa."
...
Cách cậu thật xa, sau này đừng gặp nhau nữa
Chuyện cách đây ba năm, nhưng những lời này vãn quanh quẩn ở bên tai Sầm Hoan một cách rõ ràng.
Nhưng mà cô vì muốn hết lòng tuân thủ lời hứa với anh, mà ba năm này vẫn luôn luôn cưỡng ép chính mình thờ ơ lãnh đạm với anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt anh.