"Con bé này, thật sự là càng lớn càng không có lễ phép." Hoắc Tĩnh Văn liếc nhìn bóng lưng của con gái một cái, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy yêu thương.
Bà quay đầu lại, liếc mắt sang người đàn ông yên lặng ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Đình Đông, lần này bố bảo cậu quay về, thật ra cũng không phải hoàn toàn là bởi vì tình trạng sức khoẻ của anh cả, công ty cần người thu xếp, mà bố muốn mượn cơ hội này để cho cậu tiếp quản tất cả sản nghiệp của công ty Kỳ Hạ, hẳn là cậu phải biết nhỉ?"
Hoắc Đình Đông gật đầu.
"Vậy lòng cậu tính thế nào?"
"Việc của công ty riêng em đều bận tối tăm mặt mày. Lần này, em chỉ trở về giúp đỡ hai tháng, đợi thân thể của anh cả có chuyển biết tốt đẹp rồi, em sẽ lập tức bay trở về Ý."
"Ý là cậu hoàn toàn không hề có ý định tiếp nhận sự sắp xếp của bố?"
"Sáu năm trước, lúc bố phát bệnh tim em cũng không hề tiếp nhận, bây giờ sẽ càng không tiếp nhận."
"Nhưng mà thân thể của anh cả…"
"Khi nào anh rể về?" Hoắc Đình Đông cắt ngang lời bà, rõ ràng là không muốn tiếp tục đề tài kia nữa.
Hoắc Tĩnh Văn nhìn sang anh, thở dài, nói: "Trong cục có tiệc xã giao, chị đã nói cho anh ấy biết cậu đã trở về, vậy nên có lẽ muộn chút nữa sẽ về."
"Bây giờ anh ấy vẫn còn làm việc ở cục thuế vụ ở huyện à?"
"Đúng vậy. Anh rể em làm việc cả đời ở cục thuế vụ, đến bây giờ vẫn còn là một phó trưởng phòng ở phòng kế hoạch tài vụ, nhưng gần như mỗi ngày đều có tiệc xã giao, cứ tiệc tùng ăn uống bên ngoài hiếm khi có nhà, cũng không quản mẹ con bọn chị gì cả. Trước đó vài ngày còn kiểm tra được bị gan nhiễm mỡ, nhưng mỗi ngày vẫn đi xã giao uống rượu say mèm như cũ."
"Chị, chị hối hận lúc trước vì muốn gả cho anh ấy mà đã huyên náo đến mức đoạn tuyệt quan hệ bố con với bố à?"
Hoắc Tĩnh Văn chấn động, hơi kinh ngạc nhìn sang anh, hồi lâu mới cười khổ, nói: "Chuyện đã lâu như vậy rồi, khi đó cậu mới mười tuổi, sao lại còn nhớ rõ như thế?"
Mười tám năm trước, bà mang thai ngoài ý muốn, bởi vậy mới không để ý đến sự uy hiếp sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với bố, khăng khăng gả cho Sầm Hữu Đào mồ côi nghèo khó.
Lúc ấy yêu đến cuồng nhiệt, cho rằng tình yêu có thể vượt qua được hết tất cả khó khăn.
Sau này mới phát hiện, thời hạn bà có thể giữ cho tình yêu tươi mới quá ngắn, ngắn đến mức mỗi lần bà cứ nhớ đến quyết định ban đầu của bản thân liền nhịn không được mà thở dài.
"Năm đó, chị từ nhà dọn ra ngoài, bố không cho phép bất cứ ai nhắc đến tên của chị. Còn em, hai tháng sau đó cũng bị đưa đến nhà cô ở Ý, sau này vẫn mãi không về, ký ức đối với nhà họ Hoắc chỉ dừng lại vẻn vẹn ở quãng thời gian chị rời đi kia."
Tuy rằng, hai chị em cách nhau mười hai tuổi, hơn nữa còn là cùng bố khác mẹ, nhưng Hoắc Tĩnh Văn vẫn luôn đối xử với anh rất tốt, so với anh cả Hoắc Tĩnh Bắc lớn hơn anh mười bốn tuổi kia, người trước thật tâm yêu mến anh, còn người sau lại nghiêm trọng bài xích sự tồn tại của anh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh vừa về nước đã lập tức chạy đến thăm Hoắc Tĩnh Văn trước tiên.
"Đều đã qua mười tám năm rồi, Hoan Hoan cũng đã lớn như vậy, còn nói gì mà hối hận với không hối hận chứ?" Hoắc Tĩnh Văn khẽ thở dài, sau đó thu lại sự không vui trong lòng, lại nở nụ cười lần nữa, bảo: "Ngày mai, cậu đi lúc nào? Đưa Hoan Hoan cùng đi với, con bé đã có kết quả thi Đại học rồi, vốn thi đậu Đại học H, chị đã từng hứa với con bé, một khi nó thi đậu được trường lớn sẽ cho nó vào thành phố chơi một tuần lễ, nhưng đứa nhỏ này nghịch lắm, không có người trông coi chị thực sự không yên lòng, vừa hay lần này cậu trở về có thể giúp chị trông chừng nó một chút."
Bên tai vang lên giọng nói thẹn quá hoá giận kia, Hoắc Đình Đông nhíu nhíu mày, chần chờ thật lâu mới gật đầu.