Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 165



Nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính, chỗ ngồi thoải mái và mùi thơm dễ chịu của người đàn ông bên cạnh khiến Sầm Hoan mơ màng muốn ngủ, trong lúc ý thức mơ hồ cô vẫn nhớ mình đã vòng hai tay ôm chặt người đàn ông bên cạnh, áp mặt vào lồng ngực của anh để nhịp tim mạnh mẽ và ổn định của anh cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Hành động của cô khiến người đàn ông bật cười, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi kéo chăn đắp cho cô.

Không biết đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy cô đã nghe thấy tiếng nôn khan, cô vô thức cau mày, cô nhìn quanh chỗ ngồi ở khoang hạng nhất sang trọng rồi lại chui vào lòng Hoắc Đình Đông.

Cô nhớ tới lần trước vì chuyện của con gái nên cô và Lương Hựu Tây cùng bay đến London, cô trước giờ không bị say máy bay nhưng lần đó cũng bị nôn tới mức không biết trời đất gì nữa, Lương Hựu Tây đã chăm sóc cô suốt cả chuyến bay.

Nghe thấy tiếng nôn khan kia cô lập tức cảm thấy tức ngực, may mắn là người đó nôn khan mấy tiếng rồi ngừng nếu không cô sợ mình cũng sẽ nôn theo.

“Vẫn còn sáu tiếng nữa mới đến nơi, lúc nãy em chưa ăn gì, có đói không?” Phía trên đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng.

Sầm Hoan lắc đầu rồi cô chuyển chủ đề nói chuyện phiếm với anh: “Bạn anh sống ở khu nào?”

“Khu Mayfair.”

Sầm Hoan tặc lưỡi, khu Mayfair là khu vực có bề dày lịch sử nhất đồng thời cũng là khu nhà ở thượng lưu mang đậm khí chất quý tộc nhất London. Đó là một nơi ở lý tưởng cho những người giàu có và quyền lực để ăn tiêu, là biểu tượng của lối sống xa xỉ bậc nhất.

Chẳng trách anh nói bạn anh là một danh gia vọng tộc ở London, người có thể chiếm được một chỗ ở Mayfair chắc chắn phải là người giàu có hoặc quyền lực, hơn nữa hầu hết các dinh thự ở đó đều là quý tộc cha truyền con nối.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ ở nhà bạn anh hay ở khách sạn?”

Hoắc Đình Đông nhìn cô, trong đôi mắt đen láy lộ ra vẻ xấu xa: “Anh thấy ở nhà bạn thì làm một vài việc không được tiện cho lắm.”

Nhận ra câu nói của anh là có ý gì Sầm Hoan lập tức đỏ mặt, cô đưa tay véo nhẹ vào eo anh nhưng lại ôm anh chặt hơn ngửi mùi nước hoa Cổ Long trên người anh.

“Cậu nhỏ.”

“Hửm.”

“Thực ra em muốn máy bay cứ bay mãi như thế này không bao giờ dừng lại.” Như vậy thì cô có thể mãi mãi ôm anh một cách thân mật như vậy.

“Đồ ngốc, đợi khi anh giải quyết xong mọi chuyện đến lúc đó em muốn thế nào thì anh sẽ theo em.”

“Chuyện công ty anh lúc nào cũng nhiều đến mức làm không xong, hơn nữa muốn mở rộng việc kinh doanh ở London thì chỉ càng bận rộn thêm thôi? Còn bảo theo ý em, đến lúc đó chỉ sợ anh chẳng có thời gian liếc nhìn em lấy một cái.” Cô chọc vào ngực anh phàn nàn.

“Thế em đừng đi làm nữa, mỗi ngày đều bám theo sau như như cái đuôi giống trước đây?”

Sầm Hoan lườm anh: “Anh tưởng em không dám sao?”

Hoắc Đình Đông nhìn cô mỉm cười.

Sầm Hoan thở dài: “Được rồi quả thực là em không dám.”

Ít nhất là trước khi anh nói vẫn chưa thể quang minh chính đại ở bên nhau thì cô không dám.

Cô có chút đau lòng bèn cắn vào ngực anh, nghe thấy anh khẽ hít một hơi cô lại cảm thấy đau lòng, cô vươn tay xoa xoa cho anh, ánh mắt tràn đầy áy náy.

Hoắc Đình Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn áy náy của cô mà thấy giở khóc dở cười.

“Em thích cắn người ta như vậy à, may mà con gái không giống em.”

“Con gái?” Sầm Hoan sững sờ. Khi nhận ra anh đang nói về Tranh Tranh trái tim cô đập loạn nhịp, hô hấp như ngưng trệ.

Thấy cô sững người Hoắc Đình Đông biết ngay cô đang nghĩ gì, anh sờ mũi cô rồi giải thích: “Với quan hệ cả anh và em, chẳng lẽ anh không thể coi con gái em như con gái của mình sao?”

Nghe vậy Sầm Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên nhân chủ yếu là vừa rồi anh gọi tiếng con gái rất thuận miệng, cô còn tưởng rằng...

“Anh thấy hơi đói, ăn gì đó với anh nhé.” Anh chuyển chủ đề nói chuyện để cô không suy nghĩ lung tung.

Khi ra khỏi sân bay thì đã hơn mười một giờ trưa ở đó.

Giáng sinh đang đến gần, không khí lễ hội tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.

Thời tiết ở đây lạnh hơn ở Trung Quốc rất nhiều, mặc dù mặc rất nhiều nhưng Sầm Hoan vẫn cảm thấy lạnh, vừa ra khỏi sân bay cô lập tức co người lại rồi nhanh chóng chui vào trong áo khoác của Hoắc Đình Đông, có ý muốn anh cõng cô về khách sạn.

Nhưng ngay sau đó cô lại lùi ra khỏi vòng tay của anh vì cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đắt tiền dừng trước mặt hai người, người đàn ông ngồi ở ghế lái vừa xuống xe đã đi đến trước mặt Hoắc Đình Đông cung kính nói: “Anh Hoắc, ông chủ đã đặt khách sạn cho hai vị rồi.”

Hoắc Đình Đông gật đầu rồi ôm Sầm Hoan lên xe.

Nhìn những tốp đàn ông phụ nữ mặc áo khoác lông qua của kính xe ô tô Sầm Hoan đột nhiên nghĩ đến Tần Qua.

Cô nheo mắt nhìn người đàn ông đang nghe điện thoại bên cạnh rồi tự hỏi liệu anh có thể cho cô thời gian nửa ngày để đi gặp Tần Qua không?

Dù sao thì đã lâu không liên lạc nên ít nhiều cô cũng thấy nhớ anh ta, khi biết năm đó anh ta đến London là vì cô hơn nữa mặc dù là vô tình nhưng cô đã phụ lòng anh ta, điều này khiến cô luôn cảm thấy mình đã nợ Tần Qua quá nhiều.

Các tòa nhà thời Victoria ở hai bên đường hiện ra trước mắt khiến Sầm Hoan nhận ra chiếc xe đã đi vào khu Mayfair.

Xe đỗ ở khách sạn Connaught nổi tiếng ở Mayfair, Sầm Hoan đã ở London hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên cô ở trong một khách sạn sang trọng như vậy nên làm cô thấy khá mới lạ.

Người lái xe đi cùng hai người họ vào khách sạn, sau khi trao đổi một lát nhân viên phục vụ dẫn hai người họ vào căn phòng sang trọng trong khách sạn đã được đặt trước, vừa đóng của lại Sầm Hoan đã đẩy tay Hoắc Đình Đông ra rồi chạy đến cửa sổ kính lớn kiểu Pháp ngắm nhìn phong cảnh đường phố.

Hoắc Đình Đông cởi áo khoác đi tới ôm sau lưng cô, Sầm Hoan quay đầu lại thì một nụ hôn nóng bỏng ập tới, vừa bá đạo lại vừa cuồng nhiệt.

Một lúc lâu sau, Hoắc Đình Đông mới buông cô ra nhưng đôi mắt đen láy dán chặt lấy cô vẫn chất chứa sự khác thường.

Sầm Hoan bị anh nhìn như vậy toàn thân nóng bừng, cô vừa cởi áo khoác vừa đẩy anh: “Lúc nãy trên máy bay chẳng phải anh nói ngứa ngáy không thoải mái sao? Đi tắm đi.”

Hoắc Đình Đông bắt lấy cô, anh khẽ cười giúp cô cởi áo khoác, sau đó kéo chiếc áo thun cotton bên trong rồi nói: “Anh cảm thấy ngứa nên mới cần một người gãi ngứa cho anh, nên mình tắm chúng chứ?”

Rõ ràng là một câu hỏi nghi vấn nhưng động tác cởi quần áo của anh rất nhanh, cô làm gì có cơ hội phản bác chứ? Đến khi Sầm Hoan phản ứng lại thì đã có một dòng nước ấm chảy xuống đỉnh đầu cô.

“Anh yên phận một chút, đừng có động chân động tay.” Sầm Hoan nắm lấy đôi tay to lớn đang mơn trớn trên người mình, vừa khó chịu vừa buồn cười: “Sao anh mãi cũng ăn không no vậy?”

Tối hôm qua vừa lăn qua lăn lại, cô cũng đã liều mạng để chiều anh rồi, cô còn tưởng có thể chơi thật vui vẻ trong kì nghỉ, nhưng nhìn tư thế này của anh xem ra chắc cô sắp bị anh làm cho vui sướng mới đúng.

“Chưa ăn no mới cần em đút.” Hai tay của anh đặt lên mông cô, anh cúi đầu ngậm lấy điểm ngực mẫn cảm của cô.

Người Sầm Hoan cứng đờ, cô đành cam chịu ôm lấy cổ anh mặc anh lăn qua lăn lại, kết quả lúc ra khỏi phòng tắm đã hơn một tiếng đồng hồ, cả người cô yếu ớt, cô được anh bế ra khỏi phòng tắm đặt lên giường, vừa gối đầu lên gối không bao lâu cô đã chìm sâu và giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng thở đều của cô Hoắc Đình Đông chắc chắn cô đã ngủ rồi nên mới lấy điện thoại ra.

Điện thoại được kết nối, giọng nói đầu dây bên kia là giọng London chính hiệu: “Tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ở nhà để chào đón hai người, cậu Hoắc nhất định phải đưa cô ấy đến cùng, vợ tôi đích thân xuống bếp nấu mấy món Trung Quốc tiếp đãi.”

Hoắc Đình Đông đứng trước cửa sổ sát đất nhìn người đang ngủ say rồi bình thản nói: “Cảm ơn ông Hall nhiệt tình đón tiếp, bây giờ cô ấy vẫn đang nghỉ ngơi đợi khi cô ấy tỉnh dậy tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đến, chỉ là không biết cô Ty Nam có ở đó không?”

“Chuyện này nói ra đúng là trùng hợp, trước khi cậu đến London thì Ty Nam đã đến Trung Quốc, tôi vừa nhận được cuộc gọi của nó, giờ nó đang ở nhà dì.”

“Đi Trung Quốc rồi?” Hoắc Đình Đông cau mày, anh định nói gì đó nhưng thấy người trên giường động đậy mở mắt, tưởng rằng cô đã tỉnh nên mặc kệ có lịch sự hay không, anh vội vàng cúp máy, kết quả là khi anh bước đến bên cạnh giường Sầm Hoan lại ngủ tiếp.

Anh day day trán mỉm cười, thấy vẫn còn sớm nên anh kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô.

Khi màn đêm buông xuống, khu Mayfair trong đêm được thắp sáng rực rỡ bằng những ngọn đèn neon, đẹp đến mức khó cưỡng.

Sầm Hoan tỉnh dậy thì nghe Hoắc Đình Phong nói muốn đưa cô đi đến nhà bạn anh ăn cơm tối nên cảm thấy có chút căng thẳng. Cô thay chiếc váy mà không biết anh đã tìm cho cô lúc nào rồi xoay qua xoay lại trước gương, lúc đi ra ngoài cô đột nhiên muốn nuốt lời không đi nữa.

“Em chưa từng tham gia các bữa tiệc của giới thượng lưu, nếu như làm anh mất mặt thì phải làm sao?” Cô nắm cánh tay anh với vẻ mặt rối rắm.

“Không sao, chỉ có em anh và vợ chồng Hall, vợ của Hall là người Trung Quốc nên rất dễ gần, không khó giao tiếp.”

“Nhưng em vẫn thấy rất lo lắng.”

Hoắc Đình Đông nhướn mày nhìn cô, nghĩ một lát rồi cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô, Sầm Hoan lập tức đỏ mặt trừng mắt nhìn anh một cái rồi hất tay anh đi ra ngoài cửa.

Hoắc Đình Đông khẽ cười.

Nghe thấy anh cười Sầm Hoan quay lại trừng mắt nhìn anh rồi nghĩ tới câu lúc nãy anh nói ‘hoặc là đi ăn với anh hoặc là ở phòng tiếp tục đút cho nó’ cô không nhịn được thầm mắng một câu háo sắc, ngày càng không đứng đắn, đầu óc chỉ toàn là chuyện đó.

Thang máy vừa đến Hoắc Đình Đông đã sải bước đi đến nắm lấy tay cô khoác lên cánh tay mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.