Trong một tháng thì được nghỉ đến cả nửa tháng, Sầm Hoan cảm thấy rất xấu hổ vậy nên cô đã tự động hủy bỏ việc nghỉ không tăng ca, thậm chí Hồ Nhậm Hải còn bảo cô đến phòng khám bệnh cả một tuần, cô cũng hết lòng đồng ý.
Khi gặp Lương Triệu Bắc ở sảnh phòng khám, cứ tưởng rằng anh ta sẽ quấy rầy và liên tục hỏi han, nhưng lần này anh ta chỉ gật đầu, mỉm cười chào hỏi rồi rời đi.
Khi Sầm Hoan nghĩ đến Lương Hựu Tây, trong lòng cảm thấy hơi buồn không lý do.
Ngày đó anh ta chất vấn cô là máu lạnh, nhưng thật ra cô cũng không muốn làm gì khác khiến anh ta lầm tưởng cô có tình cảm với anh ta, rồi càng lún sâu vào lầm tưởng đó. Trên đời này không có gì có thể khiến người ta đau lòng hơn là cảm giác có tình cảm nhưng không có được người, cô không quan tâm đến anh ta, cũng là vì muốn tốt cho anh ta thôi.
Một buổi sáng trôi qua, bệnh nhân cũng không nhiều, đến bữa trưa, cô sợ gặp phải Lương Hựu Tây trong nhà ăn của nhân viên, hai người sẽ rất khó xử, vậy nên cô đã tùy tiện ăn ít đồ vặt ở quán ăn nhỏ bên cạnh bệnh viện.
Khi trở lại phòng khám bệnh ở bệnh viện của mình, cô thoáng thấy một người phụ nữ trung niên nửa ngồi xổm ở hành lang, ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn là biết ngay là một phụ nữ quý phái. Bà ấy một tay che bụng, một tay chống lên tường, tuy không nhìn rõ mặt nhưng cũng biết bà ấy đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó.
Dựa theo nghĩa vụ của một bác sĩ, Sầm Hoan bước tới.
“Xin hỏi bác bị đau chỗ nào vậy ạ?”
Quý bà nhe răng hút khí lạnh, ngước mắt lên, hai người đồng thời sững người.
“Là bác sao?” Là quý bà đã nhận lầm cô với người tên Ty Nam ở lối vào siêu thị ư?
“Cháu cũng tới đây khám bệnh à?” Quý bà nhịn đau hỏi cô.
Sầm Hoan cười nhẹ: “Cháu là bác sĩ trong bệnh viện này, bác bị sao vậy ạ? Sao bác lại đến đây một mình thế?”
“Thì ra cháu là bác sĩ à? Thật trùng hợp... Bác đến bệnh viện thăm một người bạn đang nằm viện, không ngờ lại cảm thấy không khỏe... A, bác đau quá, cháu đỡ bác ngồi xuống trước đã, giờ bác không đi được nữa.”
“Bác đau bụng ạ?” Sầm Hoan thấy bà ấy ấn bụng dưới bên phải, còn chưa kịp đợi bà ấy trả lời, lập tức đi tới sờ trán bà ấy, cảm thấy nhiệt độ dưới lòng bàn tay có bất thường.
“Bác bị sốt rồi.” Cô nói với giọng chắc nịch.
Quý bà yếu ớt thở dài: “Buổi sáng có hơi phát sốt, nhưng bụng không đau, vậy mà giờ lại đau đến thế này, còn buồn nôn nữa.”
“Vậy bác phải lập tức đi khám xác nhận bệnh tình đi, có cần cháu giúp bác liên lạc với người nhà không?”
“A, được rồi, bác...” Quý bà đột nhiên đau không chịu nổi kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái xanh.
Sầm Hoan đưa ra quyết định nhanh chóng, gọi điện cho phòng cấp cứu, ngay sau đó một nhân viên y tế đã đến đưa người phụ nữ đi.
Khi Sầm Hoan trở lại phòng khám của mình, tranh thủ lúc tan làm gọi điện cho Hoắc Đình Đông, bảo anh đợi cô trước cửa phòng khám.
Hơn hai mươi phút sau, điện thoại reo lên, cô nhìn ID người gọi, cũng không nghe máy, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười, cô thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài.
Lúc lên xe, đang định hỏi anh buổi tối tổ chức tiệc ở đâu, lại nghe anh nói: “Chúng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, anh đã liên lạc với Tiểu Trần bên kia rồi, mọi chuyện đều ổn rồi.”
Nghĩ đến việc trở về nhà mẹ để sẽ nhìn thấy Hướng Đóa Di và Liễu Như Lam, Sầm Hoan cau mày lại, không lên tiếng.
“Em không muốn đi à?” Hoắc Đình Đông nhìn cô từ kính chiếu hậu, hỏi.
“Vợ chưa cưới của anh còn ở đấy, em đi làm gì chứ?”
Giọng điệu ghen tức của cô khiến Hoắc Đình Đông mỉm cười: “Bố anh nói đã lâu lắm rồi không được gặp em nên rất nhớ em, bảo anh đưa em về ăn một bữa cơm, anh nghĩ để hôm khác còn không bằng chọn hôm nay.”
Nghe anh nói xong, Sầm Hoan chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù cô không muốn gặp Hướng Đóa Di và Liễu Như Lam, nhưng ông ngoại nói muốn gặp cô, cô không thể không đi được.
“Hôm nay đi làm thế nào?” Hoắc Đình Đông chuyển chủ đề để di chuyển sự chú ý của cô.
“Em phải ngồi liên tục ở phòng khám bệnh cả một tuần lận, hôm nay là ngày đầu tiên, cũng không tệ.” Sầm Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ mà cô gặp lúc trưa: “Anh thử nói xem có phải trên đời cũng có người có dáng người giống nhau không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Em từng bị một người phụ nữ nhận lầm là cháu gái của bà ở lối vào siêu thị. Khi nhìn thấy em, bác ấy đã gọi em là Ty Nam.”
“Sau đó thì sao?”
“Vốn dĩ là bác ấy nhận lầm người, làm gì có chuyện sau đó nữa?”
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái: “Từ lúc đó đến giờ em có gặp lại bác ấy nữa không?”
“Nói tới cũng thấy thật trùng hợp, lúc trưa em mới gặp lại bác ấy trong bệnh viện, lúc đó bác ấy đau bụng không đứng dậy được, em nghi bác ấy bị viêm ruột thừa cấp tính nên nhờ phòng cấp cứu đến đưa bác ấy đi.”
“Phòng cấp cứu?” Ánh mắt Hoắc Đình Đông lóe lên: “Em biết tên của bác ấy không?”
Sầm Hoan lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Sao anh lại hỏi tên bác ấy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là có chút tò mò thôi.”
Sầm Hoan bĩu môi: “Thật khó tin được một người đàn ông như anh cũng sẽ tò mò cơ đấy.”
Khi cả hai đến nhà mẹ đẻ của nhà họ Hoắc, bọn họ tình cờ nhìn thấy Liễu Như Lam đang níu giữ Hướng Đóa Di đang định rời đi.
“Ở lại đây thêm vài ngày nữa đi, Đóa Di? Mặc dù cháu và Đình Đông... Không thành vợ chồng nhưng bác rất thích cháu, rất muốn cháu làm con dâu của bác, nhưng bây giờ đã thành như vậy rồi, bác cũng rất khó chịu, hay cháu cứ ở cùng bác mấy ngày đi, đến lúc đó bác sẽ kêu quản gia Đoàn đưa cháu về.”
Lúc đầu, Hướng Đóa Di khăng khăng muốn rời đi, nhưng ngay khi thấy Hoắc Đình Đông mang theo Sầm Hoan xuất hiện thì lập tức thay đổi quyết định.
“Nếu bác đã nói như vậy rồi thì cháu sẽ ở lại thêm vài ngày.” Cô ta nói bằng giọng như kiểu bố thí, cao cao tự đại nâng cằm nhìn Sầm Hoan.
Sầm Hoan không biết tại sao cô ta lại nhìn mình như vậy, mặc dù rất khó hiểu nhưng cô cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
“Được, đồng ý là tốt rồi.”
Liễu Như Lam nắm chặt tay cô ta, mỉm cười.
“Bà.”
Sầm Hoan chào hỏi với bà ấy.
Bà ấy thu lại nụ cười, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Sầm Hoan đã quen với sự lạnh nhạt của bà ấy, thấy ông ngoại không ở trong phòng khách, đang định hỏi thì Hoắc Đình Đông nói: “Chắc ông ấy đang ở trong phòng làm việc, có gì ăn cơm tối xong rồi nói tiếp, em đi lên giúp anh lấy một vài thứ đi.”
Sau khi nói xong, anh đi về phía cầu thang.
Sầm Hoan không ngờ anh lại to gan như vậy, dám gọi cô đi làm việc cho anh dưới con mắt của Liễu Như Lam và Hướng Đóa DI, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Hoắc Đình Đông bước lên bậc thang, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay người giục: “Mau lên.”
“...A.”
Sầm Hoan biểu lộ vẻ mặt khúm núm của một cô con dâu nhỏ, bước nhanh tới.
Sau khi Sầm Hoan lên tầng ba, vào phòng của Hoắc Đình Đông xong, vừa vào cửa, Sầm Hoan đang muốn mắng anh, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy cằm, sau đó là đỉnh đầu cô tối sầm lại, hai làn môi nóng bỏng phủ lên môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt luồn thẳng vào.
Hơi thở quen thuộc lan tràn trong khoang miệng, Sầm Hoan bị ép tiếp nhận nụ hôn tràn đầy vết cắn của anh, ngay lúc đầu lưỡi anh đang quấn lấy hàm răng của cô, cổ họng thắt lại, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Chẳng mấy chốc, đôi chân của cô trở nên mềm nhũn, cô nằm liệt trong vòng tay của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tiếng thở dốc không theo thứ tự vang lên bên tai, Hoắc Đình Đông buộc mình phải dừng lại trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng mất kiểm soát, trán anh áp vào trán cô, thở hổn hển.
Đôi mắt xinh đẹp của Sầm Hoan mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chiếc áo vest nhỏ bị lột ra, phần vai của chiếc áo sơ mi kẻ sọc bên trong tuột xuống trước ngực, tản ra những gợn sóng lớn xinh đẹp, khiến cô nhìn lười biếng và quyến rũ không thể tả được.
“Thật muốn ăn tươi nuốt sống em trong một lần luôn.” Anh cúi đầu gặm cắn đôi môi đỏ mọng của cô, đổi lấy một ánh mắt trợn trắng tức giận.